Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 290: Sùng Bái Không Tưởng

Trong quá trình trao đổi vừa rồi, dù Trần Phong không để lộ phương pháp chế tạo cụ thể nhưng lại miêu tả chuẩn xác đặc tính của mỗi loại vật liệu có thể nghiên cứu ra "trên mặt lý luận", cũng như một số ý tưởng tương đối hoàn chỉnh về hiệu ứng quang điện trong các tấm pin mặt trời mới.
u Quốc Hoa vốn rất hiểu kỹ thuật, chỉ nghe qua là đã hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Phong, đây tuyệt không phải thùng rỗng kêu to.
Cộng thêm với ‘phước lành’ khi Trần Phong được thu hoạch được danh dự từ cuốn “Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên”, u Quốc Hoa dường như đã chuẩn bị cược lớn trên người Trần Phong không chút do dự.
Trần Phong lên tiếng: "Đúng vậy, nhưng muốn biến ý tưởng thành sản phẩm, còn một đoạn đường rất dài cần phải đi."
u Quốc Hoa: "Ừ, đây cũng chính là nguyên nhân cần đến sự hợp tác của chúng ta. Tập đoàn u Hòa sẽ thay đổi vị trí của mình trong cuộc đua về vật liệu và nguồn năng lượng, không nói đến dẫn đầu thế giới, ít nhất cũng phải lọt top 2 trong nước, top 10 thế giới."
“Đó là điều tất nhiên, cháu tìm tới chú u cũng là vì có lòng tin với tập đoàn u Hòa." Trần Phong rất hài lòng với mục đích trong cuộc nói chuyện này của hai người.
Dựa vào tư tưởng của cả hai bên, nếu tiến triển tiếp theo đều thuận lợi, trước tiên, hai bên sẽ liên thủ xây dựng một viện nghiên cứu.
Trần Phong bỏ ra kỹ thuật và chút tiền, tập đoàn u Hòa bỏ người và nhiều tiền hơn.
Tên của viện nghiên cứu cũng sớm được định đoạt, viện nghiên cứu Tinh Phong.
Phương hướng phát triển của viện nghiên cứu Tinh Phong hết sức phổ thông, chính là kết hợp giữa nghiên cứu và sản xuất vô cùng điển hình.
Nó sẽ trở thành một nền kinh tế toàn diện tích hợp R & D, sản xuất và tiêu thụ trong chuỗi công nghiệp khép kín.
Trần Phong phụ trách nghiên cứu phát minh, tập đoàn u Hòa phương diện sản xuất và tiêu thụ.
Cuộc nói chuyện gần kết thúc, Trần Phong nhìn đồng hồ và nghĩ đến thời gian Lại n sắp xuống máy bay, hắn định đứng dậy tạm biệt.
u Quốc Hoa đương nhiên sẽ không đi Châu u vào ngày mai, do đó hắn không cần quá gấp gáp nữa.
Đợi đến khi về thương lượng với Lại n xong, ngày mai hắn sẽ đưa ra quyết định và xem nó hoạt động như thế nào.
Kết quả tốt nhất vẫn là lừa Lại n, buộc anh ta tiến vào viện nghiên cứu Tinh Phong, vậy thì công việc của Trần Phong sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, càng có thể tăng tốc phát triển.
Nếu vẫn không thể lừa được Lại n ở lại, vậy Trần Phong hắn chỉ có thể viết xuống cẩm nang mấy chữ.
"Tự mình đào hố chôn mình. Tự mình gây ra thì dù khóc lóc cũng phải chống đỡ đến cùng. Cố lên, Trần Phong, mày có thể làm được!"
Ý là, hắn phải tự thân vận chuyển vô số chi tiết và từng chút một khắc hoạ dây chuyền sản xuất.
Nếu vậy, bản thân hắn phải cố gắng trong mấy chục năm sau, đi từ một đại sư học phái trực giác ngụy khoa học, tự lực cánh sinh trở thành một đại sư thật sự.
Dù Trần Phong sẽ không chân chính trải qua đây tất cả mọi thứ, hắn cũng không muốn tra tấn tương lai của mình, hơn nữa việc này đây nhất định sẽ ảnh hưởng đến bố cục của phương diện khác.
"Thời gian không còn sớm, cháu còn phải đến sân bay đón Lại n, hay là ngày mai lại gặp?" Trần Phong nói.
u Quốc Hoa không muốn bỏ nhưng cũng cố gắng giữ lại, "Được, đi đường cẩn thận."
...
"Xin lỗi. Trước khi lên máy bay tôi không nên nói với anh như vậy. Sự vô tri ngu muội đã che mắt tôi, tôi phải thừa nhận rằng thiên phú của anh cả trong khoa học và nghệ thuật là tương đương."
Sau khi hai người gặp mặt, đây chính là câu đầu tiên mà Lại n nói.
Lại n từng cho rằng anh ta chính là một trong những thiên tài đỉnh cấp đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bây giờ, cuối cùng anh ta cũng ý thức được ‘núi cao còn có núi cao hơn’.
Anh ta xin lỗi vì những lời đã nói với Trần Phong, đồng thời bật lên hồi chuông cảnh tỉnh cho chính mình, đối với cường giả phải luôn khiêm tốn, đối với học vấn phải luôn kính sợ.
Trần Phong phất phất tay, "Không sao, không cần xin lỗi."
"Trong quyển sách này có mấy chỗ tôi chưa hiểu..."
Lại n ‘cầu học như khát’ lấy ra một quyển sách, chính là bản in của sách điện tử “Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên”.
Trần Phong khoát tay, bảo anh ta cất sách đi, "Hôm nay chúng ta không nói những chuyện này, việc tôi tìm anh không liên quan gì đến quyển sách. Anh còn nhớ những lời tôi đã nói với anh lúc ở trên máy bay chứ? Kim loại siêu dẫn ở nhiệt độ bình thường."
Lại n không hiểu: "Tôi nhớ, thế nhưng… sao có thể không nói về quyển sách chứ?"
Trần Phong không kiên nhẫn được nữa, "Trò chuyện gì mà trò chuyện? Tôi đã viết ra hết rồi, như vậy công việc của tôi đã hoàn thành, nên đặt nó xuống mới phải. Tôi phải nhìn về phía trước. Đời người có bao nhiêu thời gian đâu? Ngập lặn trong cuốn sách quá khứ chỉ làm cho bản thân thối rữa đến mức khiến người khác chán ghét mà thôi."
"Nhưng cuốn sách này anh mới viết ra hôm qua! Sao có thể gọi là cuốn sách quá khứ được?"
"Đúng, vậy thì sao? 10 năm trước là quá khứ, hôm qua không phải là quá khứ sao? Tại thời điểm tôi ngừng viết, nó đã trở thành quá khứ rồi."
Những câu hỏi duy tâm của Trần Phong như ‘ngũ lôi oanh đỉnh’ đánh lên đầu Lại n.
Đinh tai nhức óc, khiến người ta bỗng nhiên ngộ ra.
Lại n bừng tỉnh, sau đó dùng ánh mắt gần như cuồng nhiệt và sùng bái nhìn Trần Phong.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, ‘có lẽ đây chính là phong thái của kẻ siêu nhiên, tiến về phía trước với động lực không thể tưởng tượng nổi, do đó, nó mới có thể khiến Trần Phong đạt tới độ cao này.
Anh ta là người phức tạp như vậy. Anh ta rất bình tĩnh, người khác có sùng bái hay khâm phục, hay hiểu lầm, cũng không thể gây nên một tia gợn sóng trong lòng anh ta. Nhưng anh ta cũng hết sức điên cuồng. Dưới vẻ bề ngoài có vẻ dịu dàng của mình, anh ta che giấu sự hoang tưởng không kể xiết của mình, điều này cho phép anh ta đạt được điều tối thượng trong tất cả mọi việc, dù dễ hay khó. Anh ta là một kẻ tài hoa hơn người, nhưng cũng vô cùng đơn giản. Đôi mắt của anh ta luôn nhìn vào nơi xa đến mức người khác không thể nhìn thấy được.
Mình thật sự không nên đánh giá anh ta dựa vào vẻ ngoài hay thông qua trò chuyện, giống như mình đã từng không thích nghe các nhà nghiên cứu trong văn phòng nói rằng tại sao mình lại là một nhà khoa học thiên tài.’
Trần Phong đưa Lại n về phòng làm việc của mình.
Lần này Trần Phong đối chiếu tỉ mỉ power point nói về tám loại vật liệu mới, cũng như cốt lõi lý thuyết của loại pin mặt trời mới với độ bền cực cao và tỷ lệ chuyển đổi cao.
Trò chuyện với người thông minh đúng là sung sướng nhẹ nhõm, Trần Phong giảng một mạch như nhồi vịt, hắn mang cấu trúc phân tử cuối cùng và tỷ lệ tổng hợp cụ thể của tám vật liệu trộn lẫn rồi ném ra ngoài.
Trần Phong nói với Lại n tính chất cụ thể của những vật liệu này từ góc độ 3 tương tác cơ bản lớn (fundamental interaction), tỉ mỉ phân tích nguyên lý cho Lại n.
Tổng kết đơn giản, đại thể là có thể hiểu như vậy.
Những vật liệu này do nguyên tử nào tạo thành, với phương thức sắp xếp như thế nào.
Nguyên tử tạo thành phân tử như thế nào, tiến tới đại phân tử như thế nào.
Rồi đến phân tử hoặc cao phân tử thông qua tác dụng khớp nối và các loại lực khác nhau tạo thành vật chất.
Các loại lực sinh ra như thế nào, có tính chất gì, mức năng lượng chuyển hóa khi điện tử nhảy vọt như thế nào, mỗi lần nhảy vọt sẽ hấp thu hoặc thả ra bao nhiêu năng lượng.
Năng lượng từ đâu tới, rồi đi tới đâu.
Trong quá trình nguyên tử cuối cùng tạo thành vật chất, liên kết hoá học các loại mạnh yếu trong mỗi giai đoạn hỗ trợ lẫn nhau là để tạo thành hiệu quả như thế nào.
Vật chất hình thành cuối cùng tại sao lại có những đặc tính như vậy, lý thuyết vật lý và hóa học quyết định những đặc điểm này là gì.
Theo cách tương tự, hắn cũng đã giải thích các nguyên tắc kỹ thuật của các tấm pin mặt trời mới với mức độ như vậy.
Lại n nhất định có thể nghe hiểu, cũng có thể hiểu những lý luận có tính kết luận mà Trần Phong đưa ra đều không có vấn đề gì.
Toàn bộ quá trình, anh ta nghe như si như say, không đặt câu hỏi cắt ngang mạch suy nghĩ của Trần Phong.
Mãi cho đến hơn 3 giờ sáng, sau khi Trần Phong tuyên bố tan học, Lại n mới đặt câu hỏi: "Việc anh muốn làm bây giờ là chuyển hóa những lý luận này sản phẩm thực tế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận