Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 464: Phê Bình

Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy. Đẳng cấp của bài hát này không thua kém gì "Tung Hoành Tinh Không". Đương nhiên, cụ thể nó sẽ hát ra cảnh giới thế nào thì tôi vẫn không thể nói rõ."
"Hãy để tôi xem lời bài hát và giản phổ xem sao, nếu phù hợp thì tôi sẽ hát, mà không hợp thì thôi vậy."
“Được.” Trần Phong đưa cho cô một quyển sổ mới tinh.
Một tiếng sau, Lộ Vy khép lại cuốn sổ, nhắm chặt mắt.
Ròng rã mười phút sau, cô khẽ mở mắt: "Tôi muốn bài hát này."
Trần Phong: "Vậy thì tốt rồi."
Lộ Vy: "Tôi không chắc thứ cảm giác mà anh kỳ vọng là gì, nhưng tôi tin rằng mình có thể hát tốt."
Trần Phong cười nói: "Tôi tin tưởng năng lực của cô."
"Bài hát nghe có vẻ hơi buồn, nhưng có một cảm giác tự do rất đặc biệt trong đó, vô cùng tiêu sái, nó mang lại cho tôi cảm giác được thả lỏng."
Lộ Vy khẽ vuốt quyển sổ, trên mặt nở nụ cười bình thản, tựa hồ có chút say mê.
Kỳ thực, lời của cô vẫn chưa hết.
Bài hát với cùng góc nhìn nữ tính này cũng có chút bóng dáng của Chung Lôi, nhưng đó là lời nhắc nhở tốt đẹp nhất mà Trần Phong dành cho chính mình.
Chỉ có Phật gia mới có chuyện tu đến kiếp sau, tựa đề bài hát khiến cô nhớ đến một câu Phật hiệu.
Bồ đề vốn không cây, gương sáng cũng chẳng đài, xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ.
Lộ Vy chợt nhận ra điều gì đó.
Trần Phong không nợ cô bất cứ điều gì.
Hắn chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô cả.
Tất nhiên. cô cũng không nợ hắn bất cứ thứ gì.
Có thể, quan hệ giữa nam nữ ngoài cái thứ tình cảm kia ra, còn có cả tình bạn.
Những gì mình đã làm, dù chỉ là sự giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn bè, cũng không bị coi là vượt quá giới hạn.
Trước kia mình chưa từng làm những chuyện như vậy, là vì lúc trước mình không có người bạn chân chính nào mà thôi.
Thái độ của Trần Phong thực ra rất vừa phải.
Hắn coi trọng tình bạn hơn cả mình, nên hắn luôn cố gắng duy trì một khoảng cách hợp lý, luôn nhắc nhở mình.
Hắn là người tốt.
Còn mình thì lại tham lam không biết đủ.
Mình ngụy trang quá tốt, nhưng cảm giác bất lực vừa rồi của mình đã vạch trần lòng tham của chính mình.
Tôi vẫn không đủ trung trinh với cái tâm của chính mình.
Mình bị lạc mất phương hướng.
Mình luôn tìm những cái cớ như thế này để nhượng bộ trong im lặng, nhưng kỳ thực, lý do chân chính chỉ có một, hắn không thích mình, hắn đã chọn Chung Lôi trước.
Mình đã biết điều này ngay từ đầu, nhưng vẫn luôn cần hắn phải nhấn mạnh nó nhiều lần.
Hắn là một người đàn ông có trách nhiệm.
Đây có thể chính là bản chất tình bạn của những người đàn ông với nhau nhỉ, mình có thể học.
"Aizz, tôi rất thích "Kiếp Sau Lại Tiếp Tục", nhưng dường như tôi không thể viết được một bài tình ca đạt được cảnh giới như thế này. Lúc trước, tôi từng cho rằng mình rất am hiểu kiểu sáng tác trữ tình, nhưng sau khi thưởng thức trình độ của bài hát này, tôi mới biết những bài hát mà mình viết trước đây chỉ như 'khóc gió than mưa' mà thôi."
Lộ Vy lại cảm khái.
Trần Phong cũng chẳng hề khiêm tốn: "Mỗi người đều có cá tính khác nhau, phong cách am hiểu cũng khác nhau. Cô có ưu điểm riêng của cô, cho nên không cần ép buộc chính mình."
Nhận định của hắn về Lộ Vy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Xét cho cùng thì "Kiếp Sau Lại Tiếp Tục" là tác phẩm do Chung Lôi sáng tác sau khi ngồi vững vị trí top 10 ngàn năm, Lộ Vy đã làm việc rất chăm chỉ, cũng có tài năng thiên phú, nhưng sau lần lĩnh ngộ cuối cùng, cô đã cạn kiệt sức lực và chỉ có thể leo lên top 100.
"Nhưng trên con đường của mình, tôi sẽ cố gắng viết ra những tác phẩm không thua kém anh. Tôi sẽ thử xem, trong cuộc đời này, mình có thể làm được điều đó hay không."
Sau khi buông tay vài thứ, Lộ Vy đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhanh chóng khôi phục sự quật cường và sự theo đuổi đam mê của mình.
Trần Phong hơi kinh ngạc.
Cô đã tiến vào trạng thái này sớm hơn tuyến thời gian trước.
Mục tiêu chân chính mà cô muốn giành chiến thắng, tất nhiên không phải Trần Phong, mà là Chung Lôi.
Hai người này có chút gút mắc vận mệnh khi trở thành địch thủ của nhau, Lộ Vy lúc nào cũng quật cường không chịu thua.
Tóm lại, nếu cô đã nghĩ thoáng hơn thì quá tốt rồi, không uổng phí mình đã khổ tâm sắp xếp.
Tất nhiên, theo lập trường cá nhân và lập trường văn minh, dĩ nhiên, Trần Phong luôn hy vọng rằng Lộ Vy có thể thoát ra khỏi sự vướng bận của tình yêu và tình thân, thoát khỏi khuôn mẫu nhỏ bé kia, bùng nổ ánh sáng mãnh liệt hơn trong lĩnh vực nghệ thuật, làm cho khuôn mẫu của thời kỳ văn hóa phục hưng mới đa dạng hơn, đừng để Chung Lôi độc chiếm một mình.
Hắn không ngờ mình lại "vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh".
"Vậy thì tốt rồi, tôi rất mừng cho anh. Tôi tin cô có thể làm được."
Trần Phong cười, nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa: "Gần trưa rồi. Cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
Lộ Vy lắc đầu: "Chờ một chút, tôi có một vấn đề cần hỏi anh."
"Cô nói đi."
Lộ Vy cân nhắc câu từ một chút, chậm rãi nói: "Chính là... Nếu bây giờ có người muốn lấy kiếm một chén canh từ sản nghiệp của anh, thì anh nghĩ như thế nào?"
Cô nói một cách hết sức khéo léo và uyển chuyển, nhưng trong nháy mắt, Trần Phong vẫn hiểu được ý tứ của cô.
Lần trước cô đã giúp hắn ngăn cản được một đám người ngấp nghé, nhưng bây giờ cô lại trực tiếp hỏi hắn như thế, điều này có nghĩa là lai lịch của người kia có vẻ lớn, không thể chặn được.
Trần Phong thầm thở dài, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể trốn tránh được.
Điều này vẫn nằm trong dự kiến của hắn, nhưng khó tránh khỏi có chút hụt hẫng khi mọi chuyện ập đến.
Trong tuyến thời gian trước, loại tình huống như thế này không hề xảy ra.
Sau khi Lộ Vy chặn được mầm họa đầu tiên, mấy người có ý định ngấp nghé kia liền an tĩnh, sau đó lại trôi qua mấy năm, khi viện nghiên cứu Tinh Phong bộc phát sức mạnh chân chính, Trần Phong đã biến Hàn Châu trở thành 'giang sơn như sắt, nước tát không lọt'.
Tầm ảnh hưởng cá nhân của hắn ở trong và ngoài nước cũng được nâng lên một tầm cao mới, danh tiếng cá nhân và quyền thế tiềm ẩn của hắn có thể nói là vụt sáng, có một không hai.
Cho dù có ai nảy sinh ngấp nghé hắn, thì sau khi cẩn thận suy tính cũng sẽ từ bỏ ý định.
Nhưng lần này, hắn lại thay đổi tuyến thời gian trên quy mô lớn, sự thay đổi về chất đã khiến hắn phải đối mặt với sự 'cắn trả' của thời gian.
Nếu vẫn là Trần Phong của quá khứ, hắn có thể sẽ tức giận, phẫn nộ vì chuyện này.
Nhưng sau khi đảm nhiệm vai trò lãnh tụ nền văn minh, suy nghĩ của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Hết thảy mọi thứ đều tuân theo luật nhân quả riêng của nó, sau khi xem thấu động cơ của người khác, hiểu được diễn biến của thời đại, Trần Phong lại cẩn thận quan sát thế giới, nhưng luôn có một thứ cảm giác xa cách trùng điệp, như thể toàn bộ thế giới đều trở thành những đứa trẻ ngây thơ.
Sự khinh thường của Lawson và Ilan lúc trước không thể chọc tức hắn, việc bị buộc phải ở lại Los Angeles dưới sự giám sát của thám tử cũng không thể làm hắn tức giận, ngay cả chuyện ở đây cũng không khiến hắn tức giận.
Trần Phong giang hai tay: "Trước khi nói tới chuyện này, tôi phải phê bình Lộ Vy cô một chút."
Lộ Vy: "Hả?"
Trần Phong vui vẻ nói: "Hai ta đã thân thiết như thế rồi, có việc gì thì cô cứ việc trực tiếp mở miệng, không cần phải giấu giếm làm gì, có gì cứ nói thẳng với tôi một tiếng là được."
Lộ Vy liên tục giải thích: "Này, không, không phải, không phải đâu..."
Trần Phong lắc đầu, "Đương nhiên tôi biết người đó không phải là cô. Tôi cũng tin rằng cô và những người đó không chung đường, cô chỉ giúp bọn họ truyền lời mà thôi. Cô cũng lo lắng giùm tôi. Tôi đều hiểu cả, cám ơn cô nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận