Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 126: Kỳ Tài Không Thể Chèn Ép

Hợp tác giữa Trần Phong và Q-Tone cũng chưa kết thúc.
Bao gồm các album mới sẽ được phát hành đồng thời trên cả hai nền tảng chính, tài nguyên của Trần Phong sẽ được mở hoàn toàn trong tương lai và sẽ được phát hành đồng thời trên nhiều nền tảng.
Trừ khi lời đề nghị của đối phương cực kỳ hấp dẫn, thì giấy phép độc quyền mới được khôi phục.
Các công ty nhỏ và những người tự làm chủ vẫn phải dựa vào nền tảng để làm chủ tài nguyên. Phát hành nền tảng đầy đủ thường là cách đối xử mà chỉ các nghệ sĩ hàng đầu và các công ty khổng lồ trong ngành mới được tận hưởng. Điểm khởi đầu của Tinh Phong Entertainment đủ cao để có được chúng ngay từ đầu.
Sau màn xã giao, còn lại chỉ toàn người thân thiết, cuối cùng bọn họ mới nói chuyện được thoải mái.
Trần Lê rút trong túi xách ra một đĩa CD, băng qua mọi người đưa tới tận tay Trần Phong, "Trần lão sư, đây là bản copy album mới của tôi, mong sau khi trở về, Trần lão sư sẽ dành chút thời gian nghe nó, chỉ giáo tôi nhiều hơn."
Trần Phong cười, nhận lấy CD, "Ngày mai cả chị và u thiếu cùng phát hành album rồi, lúc này còn gì để chỉ giáo nữa. Kỹ thuật của chị Trần Lê thành thục như vậy, tôi cũng không dám."
Trần Lê lắc đầu, "Học, học nữa, học mãi, lời vàng ý ngọc của Trần lão sư, mãi mãi hữu dụng."
Mẹ mìn Mạch Huy, kẻ có quan hệ thân thiết với Trịnh Nhu, quản lý của Lộ Vy cũng ở bên cạnh làm nũng, "Gia Kỳ nhà chúng tôi cũng muốn Trần lão sư chỉ bảo!"
Trần Phong suýt chút nghẹn chết vì giọng nói “sắc sảo” của vị lão huynh này.
Đúng là kẻ lợi hại, chẳng biết đây là giọng bẩm sinh hay anh ta cố ép gượng để tạo cái giọng eo éo này nữa.
Nếu hắn của ngày trước gặp phải những trường hợp xã giao thế này, chắc chắn sẽ rất dễ ngượng và chỉ mong biến khỏi đây càng sớm càng tốt.
May thay, hắn của hôm nay đã khác, bây giờ hắn đã có người phát ngôn riêng, Mạnh Hiểu Chu.
Mạnh Hiểu Chu đứng lên, "Đầu tiên cảm ơn chị Trần Lê vì đã phối hợp với kế hoạch của chúng tôi, chọn phát hành album vào ngày mai. Khi nào về, chắc chắn Trần lão sư sẽ nghe quyển album này, dù anh ấy có bận đến mức quên mất, tôi cũng sẽ nhắc nhở anh ấy.
Tuy nhiên nếu chị có bất kỳ kế hoạch hợp tác lâu dài nào với chúng tôi trong tương lai, chị có thể cho tôi biết trước. Như mọi người đã biết, mỗi lần Trần lão sư sáng tác đều hết sức nhập tâm. Một khi đã bận rộn, anh ấy có thể quên cả việc ăn uống, thậm chí còn không biết ngày tháng là gì."
"Đúng rồi, tôi xin trân trọng giới thiệu với mọi người nghệ sĩ thứ hai mà Tinh Phong Entertainment chúng tôi vừa ký hợp đồng. Tần Lộ, đến từ học viện âm nhạc Giang Nam! Tiếp theo, Trần lão sư sẽ toàn lực chế tác cho Tần Lộ một album debut, nên anh ấy sẽ khá bận bịu."
Tần Lộ đang ngồi khoanh tay ở một chỗ hẻo lắng, vui vẻ đứng dậy.
Trần Phong quay đầu nhìn về phía u Tuấn Lãng, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Trần Phong nhỏ giọng, "Hai người đang làm gì vậy?"
u Tuấn Lãng mờ mịt hỏi lại, "Sư phụ, Tần Lộ không phải người anh đã chọn để hát demo sao? Em với Hiểu Chu cảm thấy chắc chắn là anh đánh giá cao cô ấy, nên thuận tiện ký hợp đồng với cô ấy luôn. Kỳ thật cũng không thể chỉ trông cậy vào một mình nghệ sĩ hàng đầu công ty là em được?"
Trần Phong cũng có suy nghĩ như thế, nhưng khi nghĩ đến cô nàng Tần Lộ này cứ hở một chút là lại đòi sinh khỉ con cho hắn thì lại có chút nhức đầu.
May mắn là ai cũng sẽ trưởng thành, trường hợp hôm nay cũng đã thay đổi, Tần Lộ biết địa vị và sức ảnh hưởng của Trần Phong đã khác nên cũng thu liễm rất nhiều.
Thay đổi rất nhiều
Cô nàng chỉ liên tục cúi đầu, biểu thị lòng biết ơn vì sự bồi dưỡng của ông chủ, cảm ơn sự dìu dắt của các tiền bối.
Thấy vậy Trần Phong cũng không nhiều nói, ngược lại hắn cảm thấy sự sắp xếp này cũng không tệ.
Giọng hát của Tần Lộ rất đặc biệt, có hương vị hậu hiện đại, là một vật liệu có thể đào tạo.
Trong tương lai, Trần Phong có thể tìm được những ca khúc phù hợp với phong cách của cô nàng, nói không chừng còn có thể vận chuyển một vài ca khúc kinh điển của thế kỷ 22 về, thử thăm dò trên người cô nàng.
So với Chung Lôi, Tần Lộ là một tờ giấy trắng đơn thuần, Trần Phong có thể làm càn mà không phải kiêng sợ thay đổi quỹ đạo vận mệnh của cô.
Ăn cơm xong, Trần Phong và Chung Lôi cùng lên xe của u Tuấn Lãng, trở về chung cư Wesley.
u Tuấn Lãng ngồi bên ghế phụ, vô tình hữu ý nói, "Sư phụ, chị Lôi, em có một đề nghị. Sư phụ làm hậu trường thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng danh tiếng hiện tại của chị Lôi càng lúc càng lớn, nếu cả hai bị chụp ảnh đang ở với nhau, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt. Tuy chúng tôi ai cũng biết chân tướng, nhưng một khi phóng viên viết tin đều sẽ giật tít câu view, căn bản là không quan tâm đến chân tướng, sớm muộn cũng sẽ tạo thành scandal."
"Không quan trọng, người ta muốn nói gì thì nói, quan trọng là tác phẩm." Trần Phong và Chung Lôi trăm miệng một lời một cách kỳ diệu.
u Tuấn Lãng phía trước lập tức tịt ngòi.
Hai người ngồi sau lại nhìn nhau cười một tiếng, thản nhiên đến cực điểm.
Về đến phòng, Chung Lôi không lên lầu, mà trực tiếp vào phòng Trần Phong, ngồi trên ghế sa lon, "Nói chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện anh đã làm tôi tức giận đến thế nào."
Trần Phong: "Hả?"
"Trước đây tôi muốn cùng anh mở công ty, anh không thích. Tôi thực sự cho rằng anh thật sự không có hứng thú. Kết quả bây giờ thì sao, vô thanh vô tức cùng u Tuấn Lãng tạo ra một cảnh tượng hoành tráng thế này, còn đào cả anh trai Uyển Nguyệt đến đây. Sao hả, đây là anh có mới nới cũ, đúng không? Anh cho rằng tôi không bằng u Tuấn Lãng?"
Trần Phong nuốt nước bọt.
Lời nói này nghe rất kỳ quái!
"Không, ý tôi không phải vậy! Tôi rất lười làm quản lý, mà cũng không có năng lực làm quản lý, u Tuấn Lãng đã có sẵn tài nguyên, lúc này tôi chỉ đến cọ chút tiền thôi."
Chung Lôi nhìn bộ dạng căng thẳng của hắn thì bật cười.
"Đùa anh thôi, tôi không có giận. Nhưng chuyện tôi nói sau đây anh nhất định phải đáp ứng."
"Cô nói đi."
"Tôi cũng muốn vào công ty anh. Tôi nghĩ rồi, việc phải trả anh 500 vạn rất khó khăn, nên tôi nghĩ, biện pháp đơn giản nhất chính là giúp anh kiếm tiền. Nghệ sĩ hàng đầu công ty anh, không thể là u Tuấn Lãng, chỉ có thể là tôi. Anh suy nghĩ đi, sau này anh phát triển ra thị trường nước ngoài, phải đặt nghệ sĩ nhà mình lên bìa quảng cáo. Nếu đặt cái mặt tròn vo như cái mâm của u mập lên, lần đầu người ta nhìn thấy sẽ có cảm giác gì?"
Trần Phong tưởng tượng hình ảnh kia một chút, đúng là muốn nổi da gà.
"Chính xác."
"Anh nhìn lại tôi đây."
Chung Lôi đứng người lên, cố ý hóp bụng ưỡn ngực, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, cười thoải mái, "Nếu đổi lại là chụp hình tôi thì sao?"
"Vô cùng hoàn mỹ."
"Thấy chưa?"
Trần Phong bắt đầu suy tư.
Nhưng Chung Lôi lại lôi cây ghi-ta xoàng xĩnh, âm thanh tệ hại đến giận dữ của Trần Phong ra, cô điều chỉnh dây đàn một chút rồi nói, "Anh có cảm thấy tôi đã trở nên tự tin hơn rồi không?"
Trần Phong khó hiểu, "Là sao?"
"Đúng vậy, hôm nay tôi cực kỳ tự tin, nhưng không phải là vì danh tiếng mà “Vô Vị” và “Khô Khan” đem tới, cũng không phải vì ca từ của “Dục Hỏa” do chính tôi viết. Anh nghe một chút ca khúc mới của tôi nhé. Đây là ý nghĩa chân chính của sự tự tin đó, sáng tác đầu tiên mà tôi tự chủ hoàn toàn! Mời anh nghe, “Thiêu Đốt Bản Thân”."
Đầu ngón tay cô xẹt qua dây đàn, tiếng ghi-ta vang lên.
Giai điệu này là… Trần Phong chưa từng nghe qua.
Trần Phong trợn mắt.
“Thiêu Đốt Bản Thân”?
Cô đang làm gì vậy?
Tự đệm ghi-ta?
Ca từ và soạn nhạc đều đã hoàn thành sao?
Bị cô biểu diễn ngay trước mặt, hắn không phải sao chép nó sao?
Hô hấp hắn tăng nhanh.
Trong lòng hắn, một lần nữa lại sinh ra một sự bội phục ngút trời đối với Chung Lôi.
Quá khủng bố, đúng là kỳ tài không thể chèn ép!
Bạn cần đăng nhập để bình luận