Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 226: Không Say Không Về

Đường Thiên Tâm tức giận nói: "Dù sao anh cũng chưa tốt nghiệp tiểu học đấy, bây giờ lại cho anh quyền hạn cấp chuyên gia, là cùng cấp với u Thanh Lam rồi đấy. Anh còn chẳng biết đủ à? Cấp chuyên gia, có nghĩa là, bắt đầu từ bây giờ, anh có thể tìm đọc hầu như toàn bộ tài liệu nội bộ của viện hàn lâm khoa học, thậm chí, còn có thể tự xây dựng một nhóm hạng mục riêng cho mình trogn viện hàn lâm. Anh thật sự muốn làm đại sư? Cũng được thôi, trước tiên cứ mặc sức mà thi lấy một cái bằng tiến sĩ đã."
Trần Phong lập tức quay đầu bỏ chạy.
Thi cái quỷ chứ thi.
Chỉ riêng cái bằng tốt nghiệp tiểu học thô mà đã giày vò hắn đến chết đi sống lại, lại còn cái gì mà tiến sĩ?
Đường Thiên Tâm nhìn bóng lưng của hắn, ở phía sau la lớn: "Anh còn chưa quyết định là muốn đi viện hàn lâm khoa học hay là ở lại căn cứ Đại Tuyết Sơn đâu đấy!"
Trần Phong quay đầu cười nói: "Thế cô hy vọng tôi sẽ quyết định thế nào?"
Đường Thiên Tâm cân nhắc một lát: "Phán đoán lý tính nói với tôi rằng, tôi hi vọng anh sẽ đến viện hàn lâm khoa học, không chừng anh lại có thể bộc phát một linh cảm khác, đến lúc đó, có khi anh có thể tạo nên cống hiến lớn hơn nữa."
Trần Phong lắc đầu: "Tôi rất tự biết mình đấy, chuyện này là không thể. Đây đã là cực hạn của tôi rồi."
Lần này hắn đã chép đến kỹ thuật khoa học cuối cùng rồi, tất cả đều chép thành siêu hình học cả rồi.
Nếu bảo hắn chép tiếp, thì chẳng khác nào 'không bột đố gột nên hồ'.
Hắn còn nói thêm: "Thứ cô vừa mới nói là phán đoán lý tính, tôi còn muốn nghe một chút về phán đoán cảm tính của cô nữa, cô hy vọng như thế nào?"
Đường Thiên Tâm nhìn hắn, hai gò má ửng đỏ, do dự thật lâu: "Theo một ý nghĩa nào đó, anh đã đạt tiêu chuẩn và cũng thông qua khảo hạch. Tôi còn thiếu anh một bữa cơm."
"Vậy tối nay bù đắp nhỉ?"
"Được."
Trần Phong mừng rỡ.
"Vừa vặn chạng vạng tối u Thanh Lam cũng tới, cùng nhau ăn một bữa đi."
Trần Phong quay đầu chạy, không thèm ngoảnh mặt lại.
Không hiểu sao hắn bắt đầu nhớ nhung một Đường tướng quân thẳng tính trong quá khứ rồi, không hợp ý là lại đánh cờ.
Như vậy mới bớt việc!
Mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng bữa cơm tối này hắn vẫn đúng hẹn mà tới, chẳng qua trên bàn cơm, nhìn u Thanh Lam như thế nào cũng không thấy vừa mắt, hận không thể lấy ra cây gậy đánh đuổi người này đi quách cho xong.
Lúc này, thực ra thì tình cảnh của u Thanh Lam còn lúng túng hơn.
Cô nàng cảm thấy rất vặn vẹo.
Thành quả mà Trần Phong tạo ra quả thật rất trâu, trâu đến vượt sức tưởng tượng của cô nàng.
Nhưng cái gọi là luận chứng quá trình của Trần Phong, thật Minke đến độ không thể Minke hơn nữa, hoàn toàn ngang ngược không thèm nói đạo lý.
Huống hồ, ba ngày trước, người này lại còn là học tra tệ nhất mà cô nàng từng dạy qua.
Sự chênh lệch trước sau này quá lớn, khiến cô nàng không thể kính trọng Trần Phong hoàn toàn được.
Nhưng lần này mình nhận được ủy thác của viện hàn lâm khoa học, phải đến đây để bày tỏ ngợi khen và cảm tạ.
Thật là khó chịu, thật sự không thể tự nhiên nổi, phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng người mở miệng đầu tiên lại là Trần Phong: "Học sinh u tiến triển của nghiên cứu đến đâu rồi? Đã xác định được hạt vượt rồi chưa? Đã chứng minh được công thức chuyển hóa vật chất và năng lượng chuẩn xác khi hạt vượt sinh ra chưa?"
u Thanh Lam không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ ngạc nhiên nhìn hắn: "Học...học sinh u? Trần Phong, anh có ý gì đấy?"
Trần Phong mặt không cảm xúc: "Sao? Cô quên rồi à? Quên thỏa thuận cá cược rồi? Cho cô thêm một cơ hội vậy, cô phải gọi tôi là gì nào?"
Keng két keng két.
u Thanh Lam nghiến răng đến vang dội, giống hệt âm thanh móng tay cào lên cửa kính.
Ở dưới bàn, Đường Thiên Tâm giẫm lên chân của hắn một cái, muốn hắn tém tém lại, nhưng hắn vẫn sừng sững bất động.
"Trần. . . Trần lão sư."
u Thanh Lam nặn ra từng chữ.
Long nhan Trần Phong cực kỳ vui mừng.
"Chao ôi! Học sinh giỏi của tôi! Ngoan, nào, để vi sư gắp cho cô một miếng sườn nào."
Hắn thật sự gắp một miếng thịt heo cực bự, thả vào chén của u Thanh Lam.
Cuối cùng, học sinh u không kiềm được, vỗ bàn một cái bịch, đứng lên.
Cô nàng nặn từng chữ: "Bây giờ mới chỉ là hoàn thành luận chứng cơ bản mà thôi, liệu cuối cùng có thể khai phát thành công hay không thì chẳng ai biết cả. Ngoài ra, giống như những gì anh hỏi đấy. Chúng tôi chưa tìm ra được bản chất của hạt vượt, cũng không hiểu vì sao "Thế Ngoại Chi Ca" có thể xúc tác các hạt vượt thông qua cơn bão lượng tử trong não bộ. Chúng tôi chỉ là biết là thứ này có khả năng tồn tại, nhưng khoảng cách đến việc làm thế nào vận dụng nó thì còn rất xa. Cho nên, thực ra cống hiến của anh cũng không đến mức lớn như vậy đâu."
Trần Phong lật lọng: "Nghiên cứu không ra thì cũng đâu phải lỗi của tôi, mà là do sự bất lực của các cô đó chứ?"
"Anh..."
Lần này u Thanh Lam thật sự bị hắn làm cho tức giận bỏ đi.
Đường Thiên Tâm thực sự không đành lòng, chờ người đi khỏi mới nói: "Anh nhường cô ấy một chút đi, thực ra vốn dĩ cô ấy còn muốn cảm ơn anh đấy."
Trần Phong thu hồi nụ cười trên mặt: "Tôi không cần cô ấy cảm ơn gì cả, tôi chỉ mong cô ấy có thể hoàn thành nghiên cứu này, cho nên, tôi nhất định phải tạo áp lực cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy không phục, thì tất cả sẽ biến thành động lực. Nếu như trong nhân loại thật sự có người có thể phá giải điều huyền bí của hạt vượt, thì người đó chắc chắn không phải là tôi, mà là cô ấy. Mặt khác, thực ra thì tôi đã nói dối."
Đường Thiên Tâm ngạc nhiên: "Hả? Nói dối gì?"
"Nếu áp dụng phương pháp mà tôi nói, thực sự có thể biểu hiện chính xác những đặc tính được miêu tả trong báo cáo của tôi. Nhưng tôi không thể chắc chắn rằng, liệu những đặc tính này là có liên quan đến bản chất của hạt vượt hay không, nó có thể là trạng thái trung gian giữa tồn tại và không tồn tại, tựa như tính lưỡng tính của sóng hạt ánh sáng. Chúng ta có thể xem nó như là một loại ánh sáng được phản xạ lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng không hao tổn, trong một khoảng cách cực nhỏ.
Hoặc là, đặc tính này chẳng qua chỉ là một ký hiệu tín hiệu để định vị. Trong vận dụng thực tế của kẻ xâm nhập, vị trí của ký hiệu tín hiệu đã bị khóa chặt, sau đó, tại thời điểm mở ra cuộc chiến, mục tiêu của kẻ xâm lăng là nhắm chuẩn những ký hiệu này, truyền các hạt vượt chân chính qua không gian bằng chuyển động lượng tử.
Nhưng dù thế nào, thì đặc tính của loại hạt mà nhân loại chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng chế tạo ra này, nhất định có mối liên hệ quan trọng với các hạt vượt chân chính. Lần theo mạch suy nghĩ này để tìm hiểu nguồn gốc, có lẽ sẽ có được đáp án, và cũng có được loại vũ khí chiến tranh chân chính vô cùng sắc bén. Tôi không chắc chắn về những thứ này, mà tôi cũng không hiểu rõ về nó. Cho nên, trọng trách thực sự nằm trên lưng của cô ấy."
Đường Thiên Tâm do dự thật lâu.
Trong lòng cô rất cảm khái.
Càng lúc cô càng bội phục tên tân binh thất bại trước mặt này.
Trước khi hắn giải thích mọi thứ rõ ràng, Đường Thiên Tâm còn thật sự cho rằng hắn đang càng quấy, mặc dù ngoài miệng cô không nói gì, nhưng trong lòng thì có chút không vui.
Nhưng sau khi hắn vạch trần sự thật, Đường Thiên Tâm cảm thấy hắn đã dụng tâm lương khổ biết bao nhiêu.
Anh chàng này thật sự là hiểu thấu lòng người.
Hai má của cô nàng, càng lúc càng nóng.
Cô nàng bắt đầu tưởng tượng.
Nếu như tổng hợp mọi ưu điểm, bao gồm năng lực chỉ huy của mình, kết hợp với độ thức tỉnh gen siêu cao, EQ kinh người và phán đoán trực giác .v.v. của Trần Phong lại một chỗ, thì đứa trẻ ấy sẽ có tiềm lực như thế nào nhỉ?
Gạt bỏ những thứ công danh lợi lọc, suy nghĩ thực dụng qua một bên, chỉ nhìn vào con người hắn, thực ra hắn rất tốt.
Rất thú vị, cũng rất ưu tú, luôn có thể dễ dàng khiến trái tim mình đập loạn xạ, cứ như thể số mệnh an bài vậy.
Cô nàng nâng ly rượu lên: "Tóm lại, tôi sẽ thay lời cô ấy nói, tôi đại diện cho nhân loại cám ơn anh, cạn."
Trần Phong híp mắt, nở nụ cười: "Tôi cũng đại diện cho nhân loại, cám ơn cô, cạn! Không say không về!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận