Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 711: Tha Hương Ngộ Cố Tri

Trần Phong ngây người ở Boston thêm 7 ngày, chủ yếu là viếng thăm các trường đại học khác nhau với tư cách là một học giả thỉnh giảng, tiếp xúc với các giáo sư đại học khác nhau và các sinh viên ưu tú khác nhau.
Bất cứ khi nào gặp được thời cơ thích hợp, hắn sẽ lên đài nói vài câu, coi đó như một sự khích lệ đối với hậu bối.
Tất nhiên, Trần Phong sẽ không nói nhảm vu vơ, hắn vẫn luôn bí mật quan sát các ứng cử viên, gửi một số danh thiếp đến vài nơi, để lại một chút phương thức liên lạc, mở đường cho kế hoạch tổng thể tiếp theo của mình.
Với trí nhớ hiện tại, hắn không sợ vì quen biết quá nhiều mà không nhớ được tên.
Về cơ bản là ngay khi gặp mặt, thì lý lịch nhân sinh của đối phương đã tự động hiện ra trong đầu hắn nhân tiện, đồng thời, theo sự suy diễn "kế hoạch" quy hoạch, hắn có thể biết được rằng khi hắn can thiệp vào bên trong, thì nhân sinh kế tiếp của đối phương sẽ ra sao.
Mọi thứ ở Boston gần như được xử lý xong xuôi, thì Trần Phong nhân cơ hội này bay đến Los Angeles, sống trong biệt thự ở Newport Beach.
Gần đây hắn rất thích làm ổ ở đây, cũng không phải là vì phong cảnh ở đây có gì đặc sắc, do không khí đặc biệt ngọt ngào hay gì đó, mà chỉ đơn giản là hắn thích mà thôi.
Trần đại sư tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng hắn muốn gần gũi hơn với Chung Lôi.
Buổi chiều nọ, hắn đang bắt chéo hai chân ngồi trong một quán cà phê ngoài trời bên đường ở khu phố người Hoa - Los Angeles, trong bưng một tách trà có nắp - thứ đã hiếm thấy ở Trung Quốc, trò chuyện với một vài người Hoa lớn tuổi - những người đã đến đây và hăng hái làm việc ở thời trẻ.
Đầu tháng sáu ở Los Angeles, ánh nắng buổi chiều đặc biệt ấm áp.
Bên trong con phố người Hoa cổ kính, mọi người qua lại tấp nập, kẻ đến người đi.
Những tấm biển sơn mài màu đỏ son viết bằng cả 2 thứ tiếng Anh và Trung phồn thể ngang dọc hai bên đường trông có hơi lộn xộn, nhưng sự hỗn loạn này lại mang một vẻ đẹp riêng.
Các quán ăn nhanh, cửa hàng đặc sản, nha sĩ, cửa hàng kim khí và nhà hàng Trung Quốc nối tiếp nhau, sinh ý (hoạt động kinh doanh) thịnh vượng.
Người châu Á, châu Phi, người Saxon và các dân tộc khác ăn uống trên đường phố một cách hài hòa và trật tự. Thế giới hiện tại ổn định, năm tháng yên tĩnh, không có tiếng ồn hay đập phá.
Trần Phong lại nhấp thêm một ngụm trà lá vụn, mùi vị tuy rằng không ngon lắm, nhưng lại cảm thấy rất thơm, không thể giải thích được.
Hương thơm không phải là trà, mà là tâm tình.
Đã ngót nghét gần nửa năm trời, hắn không thể cảm thụ một cuộc sống nhân sinh thoải mái đến nhường này.
Kể từ khi buộc mình vào chiếc "chiến xa" cứu rỗi nền văn minh, cơ hội được thả lỏng của hắn dường như chẳng có.
Bây giờ hắn ăn trộm nửa tháng nhân sinh nhàn rỗi,
Đầu óc chạy không, cực kỳ thoải mái.
"Ông chủ Trần còn trẻ, mà sinh ý lớn ghê."
Một ông lão cất giọng địa phương Ba Thục vui vẻ nhìn Trần Phong.
Lão đầu đeo cái loại mắt kính nhìn thấy được vòng xoáy này chắc đã ngoài 80 tuổi, nhưng tinh thần rất tốt, giọng nói ngân như tiếng chuông.
Lão đầu rất biết hàng, chỉ cần nhìn quần áo và đồng hồ đang đeo trên tay của Trần Phong là có thể biết người trẻ tuổi này có lai lịch phi thường.
Nghe thấy giọng nói địa phương này, Trần Phong lại nhớ đến ông nội Trần Mặc, cảm thấy rất thân thiết, vui vẻ và khiêm tốn nói: "Lão tiên sinh quá khen rồi, sinh ý cũng không lớn lắm. Chỉ kiếm đủ miếng cơm mà thôi."
Lão đầu híp mắt nhìn phía trên tay của Trần Phong: "Ngay cả Rolex cũng đeo rồi, cái gì mà chỉ kiếm cơm chứ. Cái này trên tay cậu chính là hàng thật. Tôi rất biết nhìn hàng đó."
Lão đầu quay đầu lại, chỉ vào cửa hàng đồng hồ bên kia đường và nói: "Cậu có trông thấy tiệm đồng hồ cũ lão Hồ chứ? Tôi mở đấy, con trai tôi đang sửa đồng hồ trong đó đấy. Tôi thường mua vài cái đồng hồ cổ."
Trần Phong thầm nghĩ gặp phải người trong nghề rồi, nên hắn không che dấu nữa: "Cũng tạm thôi ạ."
Lão đầu lại nói: "Tiểu tử cậu có thấy quán ăn Trung Quốc ở góc phố không? Ông bạn thân của tôi, chính là lão Trương, chính là người đã mở nó đấy, đầu bếp đấy, trình độ siêu cao. Ông ấy đã nấu cho các lãnh đạo mấy chục năm rồi."
Trần Phong gật đầu: "Ồ wao, thật lợi hại, lát nữa phải qua đó thưởng thức mùi vị thế nào."
"Uầy, đây không phải là thứ mà tôi muốn nói với cậu. Cháu gái lão Trương tốt lắm, rất xứng đôi vừa lứa với tiểu tử cậu đấy. Nhà gái vừa xnh đẹp, lại sáng sủa, để tôi giới thiệu cho hai người trẻ tuổi các cậu gặp mặt làm quen nhé?"
Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó suýt chút nữa thì cười ra tiếng, vội vàng thoái thác: "Đừng đừng, không cần đâu ạ."
"Uầy, thời đại nào rồi, tiểu tử như cậu mà còn ngại à. Cứ thử một chút xem sao, thích hợp thì tiếp tục, không thích hợp thì chia tay. Bên này đâu có lưu hành mấy cái quy củ gì gì đó như ở Trung Quốc đâu."
Trần đại sư bày tỏ rằng hắn rất sợ, âm thầm quyết định lần sau nếu ra ngoài thì phải diện trang phục bình thường.
Lão đầu bắt đầu đuổi giết, mấy lão đầu khác cũng hùa theo ông một câu tôi một câu, cực kỳ nhiệt tình.
Lão đầu có chất giọng Ba Thục chợt nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, tôi quên chưa hỏi, quê quán của tiểu tử cậu ở đâu nhỉ?"
Trần Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói về huyện thành của ông nội Trần Mặc.
Ánh mắt của lão đầu đột nhiên sáng rỡ, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Này... giọng nói không giống mấy nhỉ?"
Trần Phong: "Lúc còn nhỏ đã phải rời nhà sớm ạ."
Lão đầu Ba Thục vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Ha ha! Thật là trùng hợp, đồng hương rồi! Tôi cũng quê ở huyện thành này đấy!"
Trần Phong cũng sáng ngời hai mắt.
Trái Đất rộng lớn là vậy, nhưng cảm giác thật tuyệt khi có thể 'tha hương ngộ cố tri'.
"Người nhà của tiểu tử cậu tên là gì? Có khi tôi có quen biết đấy, cái huyện thành chỉ có bấy nhiêu, mọi người đều quen biết nhau cả đấy. Hai tháng trước tôi còn trở về tảo mộ cho các chiến hữu cũ nữa mà."
Trần Phong nói: "Ông nội cháu tên là Trần Mặc ạ."
“Hửm?” Một giây sau, vẻ mặt của lão đầu thay đổi rõ rệt: “Là Trần Mặc nào?"
"Trần trong 'nhĩ đông trần', Mặc trong nước mực ạ."
"Có phải hồi trẻ, ông nội cậu đã từng tham gia quân ngũ không? Chiến đấu ở Việt Nam? Cha mẹ của cậu cũng là quân nhân?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Những lão đầu khác ngồi gần đó cũng phát hiện ra được điều gì đó, mỗi người đều trở nên cực kỳ phấn chấn.
Lão đầu Ba Thục im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cha mẹ cậu hy sinh năm 1998 à?"
Những lão đầu khác cạn lời.
"Lão Hồ, ông nói linh tinh cái gì đó?"
"Ai lại hỏi như vậy chứ?"
Nhưng Trần Phong lại "vâng" một tiếng.
Lãp đầu Ba Thục gọi là lão Hồ kia giậm chân thật mạnh, lại vỗ tay lên đùi một cái chát: "Có phải lúc nhỏ cậu từng bị lạc không?"
“Vâng.” Trần Phong cũng biết có lẽ mình đã gặp người quen của ông nội Trần Mặc, trái tim đã lâu không xao động lại dần dần tăng tốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận