Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 189: Một Phong Cách m Nhạc Hoàn Toàn Mới?

Morey cũng không ngờ Royce sẽ vì hai người Hoa không chút nổi tiếng này mà không chịu bỏ qua cho gã.
Bây giờ nhiều người như vậy, nếu như gã tỏ ra yếu thế thì chẳng khác nào thừa nhận sai lầm lúc trước, đồng thời, ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp của gã.
"Royce nữ sĩ. Cô cũng đã nói, đây là cuộc hội họp của những người trong giới âm nhạc, hai vị này khách, cũng là nhạc sĩ. Như vậy, bọn họ càng phải tôn trọng cuộc hội họp của người khác mới phải, đúng không?
Vì vậy, tôi mới cho rằng bọn họ không có tư cách để vào trong! Tôi là quản gia ở đây, cũng là người phụ trách chính cho party này, tôi phải cân nhắc đến cảm nhận của tất cả mọi người nữa! Dù rằng tôi sẽ đắc tội cô, nhưng tôi nhất định phải giữ vững nguyên tắc của mình! Bởi vì tôi cho rằng, anh ta không tôn trọng âm nhạc! Bởi vì anh ta không tôn trọng mọi người!"
Royce nhìn gã "hiên ngang lẫm liệt" mà lý sự, kì thực toàn là lời trơ trẽn vô sỉ, muốn ép người khác vào góc tường, cô ta lặng lẽ quay đầu hướng về một người bạn đang đứng ở sau lưng, nói: "Làm phiền cô mời Kelly Sweet ra đây."
Chỉ có thể để Kelly ra tay mà thôi, mặc dù việc này sẽ làm suy yếu quan hệ giữa mình và Trần Phong.
Nhưng đã đến lúc này, Royce phải dứt khoát ra quyết định.
Thật đáng tiếc, một phút sau, cô ta lại nhận được tin tức xấu.
Kelly vừa mới vào phòng họp nhỏ trong trang viên, cùng với mấy nhà sản xuất và tiêu thụ hàng đầu.
Trong lúc giao lưu vừa rồi, Katy và mọi người đã quyết định một ý tưởng, dự định dựa vào "Thiêu Đốt Bản Thân" mà sản xuất một album hoàn chỉnh, lúc này ước chừng đang là giai đoạn đàm phán chính thức, không tiện quấy rầy.
Trần Phong lại không để ý cho lắm, nói với Royce: "Không cần phải như vậy đâu, đừng miễn cưỡng nữa. Trung quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ, dưa hái xanh không ngọt. Thẳng thắn mà nói thì kiểu party cũng chẳng có gì hấp dẫn tôi cả, nếu người khác đã không hoan nghênh chúng tôi, thì chúng tôi rời đi là được."
Royce gắt gao kéo cánh tay hắn lại: "Không được, cậu không thể đi. Điều này thật quá đáng, tôi không cho phép."
Bên kia, đám người Vương Tây Lôi vẫn đang xem náo nhiệt, đúng là mỗi người một ý.
Tô tiểu thịt tươi còn đang che nửa khuôn mặt bỏng rát của mình, mắng một câu: "Xùy! Còn tưởng là một nhân vật nào, cuối cùng cũng bị ngăn ở bên ngoài, có khác gì chúng ta đâu chứ?"
Vương Tây Lôi lắc đầu: "Không, hoàn toàn khác nhau. Chúng ta tìm mọi cách để được vào bên trong. Còn anh ta thì chẳng quan tâm."
Mọi người đứng sau anh ta vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Vương Tổng, sao lại vậy?"
Vương Tây Lôi lắc đầu: "Không tại sao cả, bởi vì anh ta là Trần Phong. Anh ta có bản lãnh này, không cần "cọ" bất kỳ "nhiệt" nào cả, cũng không cần bước lên thảm đỏ, ngay cả ảnh chụp cũng không cần tung. Nhưng mỗi bài hát mà anh ta sáng tác, vẫn có thể đỏ rực nửa bầu trời."
Cả đám bọn họ chìm vào im lặng, vô cùng không hiểu đó là loại cảnh giới như thế nào.
Nhưng vào lúc này, bên kia lại có biến hóa.
Là Trần Phong đột nhiên đổi ý.
Hắn đột nhiên cảm thấy, đây chính là cơ hội.
Ừm, nổi danh thiên hạ, đây là cơ hội tuyệt vời để mở rộng thị trường u Mỹ trong nháy mắt.
Cho nên, hắn vung tay lên, lớn tiếng nói: "Quản gia Morey. Anh nói tôi không tôn trọng âm nhạc, tôi phản đối. Để chứng minh sự tôn trọng của tôi, hãy cho tôi một chiếc đàn ghi-ta, để tôi dùng sự thật nói cho anh biết, tôi tôn trọng sáng tạo âm nhạc như thế nào. Rốt cuộc tôi có tư cách trở thành một vị khách của buổi party do anh tổ chức hay không."
Trần Phong vừa nói xong.
Cổng trang viên một mảnh yên lặng như tờ.
Quá ngông cuồng!
Anh cho rằng anh là ai?
Nơi này, ai mà không từng viết ca khúc?
Ai không từng viết những tác phẩm bán chạy xếp hạng trên Billboard?
Người đoạt giải Grammy, nơi này có đến mấy chục!
Trần Phong thấy hết vẻ mặt của tất cả mọi người.
Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, vẫn cười điềm đạm như cũ.
Chung Lôi bên cạnh cũng không nói gì.
Cô nàng cảm thấy cảnh tượng này tựa hồ giống như đã từng quen biết.
Chỉ có điều, đẳng cấp của "thính giả" đã tăng lên vô số bậc.
...
Cho tôi một cây đàn ghi-ta, tôi có thể khiêu động nửa Trái Đất.
Cũng không biết là người nào, cầm một cây đàn ghi-ta từ trong trang viên ra, đưa lên phía trước.
Động tác của Chung Lôi rất nhanh, chủ động đón lấy đàn ghi-ta.
Sau đó, cô nàng hơi chấn động một chút.
Cây đàn ghi-ta ấy không hề đơn giản.
Đồ vừa đến tay, cô nàng đã có thể cảm nhận được, lại nhìn chữ ký khắc bên trên, thực sự sáng tỏ.
Cây đàn ghi-ta này chính là một kiệt tác danh gia làm ra, chỉ mỗi cái nhãn đã có giá trị 100.000 USD rồi.
Chung Lôi khiếp sợ với đẳng cấp của cây đàn ghi-ta này, những người khác lại khiếp sợ đẳng cấp của "trợ thủ" của Trần Phong.
"Đây là người sáng tác ra bài hát "Thiêu Đốt Bản Thân", Chung Lôi mà."
"Tôi từng nghe qua bài hát kia, cô ấy rất lợi hại. Nhưng sao cô ấy lại làm trợ thủ cho anh ta?"
"Anh ta là ai vậy?"
"Nghe nói là ông chủ của công ty quản lý Chung Lôi."
"Hèn chi, một nhân vật đẳng cấp như vậy lại làm trợ thủ cho anh ta."
"Không đâu, nghe nói so với Chung Lôi, anh ta còn có tài hoa hơn đấy. Tính ra, anh ta chính là thầy của Chung Lôi."
"Thầy... trẻ tuổi như vậy?"
"Chung Lôi - cái người viết ra "Thiêu Đốt Bản Thân" cũng rất trẻ mà."
"Cũng đúng nhỉ."
Trong khi những người này đang xì xào bàn tán, thì Trần Phong đã chỉnh âm cho cây đàn xong xuôi.
Hắn cũng mặc kệ chất lượng của cây đàn ghi-ta này ra sao, chỉ chỉnh âm cho chuẩn, sau đó bắt đầu đàn.
Thật ra thì hắn có hơi lúng túng trước tình cảnh này, nhưng vẫn nhắm mắt lại, biến những người khác trở thành không khí, cứ như vậy mà liều mạng tiến tới thôi.
Ca khúc mà hắn lựa chọn đầu tiên chính là "Star Dream Garden Party", được sáng tác bởi một nhạc sĩ người Anh vào năm 2047.
Đây là một tác phẩm kinh điển kết hợp giữa ma huyễn hậu hiện đại và phong cách ca kịch thời trung cổ, được gọi chung là ca khúc ma huyễn.
Sự đặc sắc của nó nằm ở chỗ, điện tử hóa âm thanh của ca kịch truyền thống, nhưng không phải một đổi một, mà là xử lý sự đặc sắc của những âm thanh ca kịch trở nên rõ ràng và khó lường hơn, tạo nên hiệu ứng đầy mộng ảo.
Trong thời đại năm 2047, "Star Dream Garden Party" chính là một kiệt tác.
Nhưng ở năm 2020, đây là một ca khúc hoàn toàn mới lạ, chưa có ai nghe qua bao giờ, nó sẽ trở thành bài hát tiên phong với tinh thần đổi mới sáng tạo và tìm tòi khám phá.
Vốn dĩ cần phải thêm ít nhất 20 năm lắng đọng, thì bài hát này mới có thể sinh ra. Trong 20 năm đó, đòi hỏi vô số người sáng tác ra vô số ca khúc mang tính tìm tòi khám phá, sau đó, sẽ có một người 'kinh tài tuyệt diễm' (tài năng khiến người khác phải kinh sợ) đứng ra, đứng trên vai của những người đi trước, tích hợp các ưu điểm trước đó, loại bỏ những khuyết điểm cần khắc phục, rồi mới tạo nên một kiệt tác như vậy.
Hiện tại, Trần Phong lại đem quan hệ nhân quả này đảo lộn, khiến nó sinh ra trước thời đại.
Từ đó, sự phát triển của ca kịch ma huyễn đã bị Trần Phong đẩy vào một cái rãnh khác chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Phong cách ma huyễn lưu hành trước thời hạn thế này, thì trong 20 năm kế tiếp, nó sẽ phát triển mạnh hơn so với tuyến thời gian khác, và tình huống của năm 2047 sẽ ra sao, Trần Phong không thể nào đoán trước được.
Hệ quả của chuyện này là tốt hay xấu, sau này ca kịch ma huyễn sẽ phát triển thế nào, Trần Phong đều không biết được, nhưng những người trong trang viên đã bị phong cách mới mẻ này hung hăng đánh thẳng vào trái tim.
Dù rằng đàn ghi-ta chỉ có thể mô phỏng chưa tới 1% đặc sắc của ca kịch ma huyễn, nhưng chỉ cần tấu lên, mọi người đã có thể biết được, nó đặc sắc ở chỗ nào. Vì ở đây toàn là những người từng đoạt giải Grammy, từng được đề cử, hoặc chăng cũng là người tham gia vào đội ngũ sản xuất âm nhạc, cho nên, chỉ cần nghe qua mỗi đoạn nhạc dạo là có thể nếm được "mùi vị".
Kỹ xảo diễn tấu đàn ghi-ta của Trần Phong vô cùng thuần thục, không thể xoi mói được.
Tác phẩm vào tay hắn trở nên đặc biệt hơn, đây là một phong cách trước nay chưa từng có, là thứ mà hắn sáng tạo ra, làm mọi người say mê, bị lôi cuốn vào bên trong.
Sau một hồi lâu, Trần Phong trình diễn xong xuôi, đè lại dây đàn, mỉm cười không nói.
Mọi người đang trầm mặc thưởng thức, thưởng thức rồi lại tiêu hóa.
Mỗi người đều biết đây chỉ là một đoạn nhạc đệm ghi-ta của một tác phẩm hoàn chỉnh, có lẽ tiết tấu còn phải bổ sung thêm, và hắn còn phải điều chỉnh lại đôi chút.
Vậy thì, thành phẩm của bài hát này sẽ là như thế nào?
Hắn là muốn khai phá một thể loại, một phong cách nhạc hoàn toàn mới sao?
Giống như nhạc Blues sao?
Có thể mua lại bài hát này không? Bao nhiêu tiền? Phải trả một cái giá cao ra sao thì mới có thể mua được?
Trong lòng ai nấy đều giống như mèo cào, vô cùng hiếu kỳ.
Nhưng Trần Phong chẳng đưa ra lời giải thích dư thừa nào, mà lại "ngựa không ngừng vó", bắt đầu trình diễn một ca khúc khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận