Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1247: Hệ Thống Trực Luân Phiên

"Thầy, thầy sắp tròn 170 tuổi rồi. Theo thông lệ cũ, trợ lý theo dõi sức khỏe của thầy đã gửi lời nhắn, thầy còn khoảng 110 năm tuổi thọ nữa. Nhưng chúng ta phải mất ít nhất 180 năm nữa mới có thể đến được trung tâm Ngân Hà. Vậy thì tại sao thầy không chịu ngủ say đi ạ? Công nghệ đánh thức mới nhất chỉ tiêu tốn chừng 3 ngày là có thể khôi phục trở về trạng thái ban đầu, như vậy thì đâu có gì ảnh hưởng đến đại cục đâu ạ?"
Trong văn phòng, sĩ quan phụ tá kiêm học trò của Tần Quang - Chu Đông Lai, tỏ vẻ khó hiểu.
Tần Quang mỉm cười nhìn vị học trò khiến anh ta vô cùng hãnh diện này.
Anh ta rất hài lòng với Chu Đông Lai, người mà năm nay mới chỉ hơn 50 tuổi, nhưng đã là một trong những người giỏi nhất trong khóa huấn luyện chỉ huy mô phỏng. Trong lần chạm trán kẻ địch năm 2812, Tần Quang đã giao một phần quyền chỉ huy cho Chu Đông Lai, cậu ta đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.
Là thế hệ mới trong hạm đội, Chu Đông Lai không hổ là người được Tần Quang xem trọng, hiện tại danh tiếng của cậu ta ở trong hạm đội đã ngang ngửa với Emerson.
Chỉ là, dù sao cậu ta vẫn còn trẻ người non dạ hơn Emerson một chút, nên vẫn chưa đủ chín chắn.
Tần Quang vỗ vỗ bả vai của học trò, nói: "Chúng ta bây giờ đang ở thời đại thông tin cấp cao, diễn tiến của mọi chuyện đã tăng tốc không biết bao nhiêu lần. Thời gian 3 ngày tuy có vẻ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để đảo lộn cả thế giới này. Suy cho cùng, chúng ta cũng đang ở rất xa nội địa, không thể nhận được sự hỗ trợ từ bên ngoài, thậm chí, còn chẳng nhận được sự hỗ trợ sức mạnh tính toán toàn diện của chủ não Phồn Tinh."
Chu Đông Lai: "Nhưng tính toán mô phỏng chỉ ra rằng, trước năm 2830, chúng ta sẽ không có khả năng chạm trán với quân địch. Thầy à, ít nhiều gì thì thầy cũng có thể ngủ được mấy năm."
Tần Quang: "Phần lớn sức mạnh tính toán trí tuệ nhân tạo của hạm đội chúng ta được sử dụng để loại trừ các điều kiện bên ngoài và hỗ trợ nghiên cứu khoa học. Chúng ta không có quyền kiểm soát 100% tình huống có thể xảy ra của hạm đội. Trong cuộc hành trình viễn chinh với khoảng cách cực xa và thời gian cực dài này, nguy cơ đe dọa không chỉ ở bên ngoài.
Phải thừa nhận rằng, công nghệ đóng băng có ý nghĩa rất lớn, hơn nữa, chắc chắn nó sẽ mang lại những thay đổi mạnh mẽ cho cấu trúc văn minh nhân loại. Đế chế bên ngoài là một xã hội lớn, hạm đội của chúng ta có hơn 100 triệu người, và rõ ràng là sẽ vượt quá 200 triệu người trong tương lai gần.
Nếu đặt tình huống này vào 800 năm trước, hạm đội Vô Danh với dân số 200 triệu người như thế này có thể được coi là một nước lớn - quốc gia Vô Danh. Dù con chim sẻ như chúng ta có vẻ nhỏ bé, nhưng chúng ta có đầy đủ các cơ quan nội tạng. Cho nên, tương lai sắp tới ắt hẳn sẽ có chút ít thay đổi. Những thay đổi này có thể tốt, hoặc có thể sẽ gây ra khá nhiều vấn đề."
Chu Đông Lai: "Thầy, nhưng tỷ lệ quân nhân như chúng ta rất cao. Chúng ta là một nhánh quân được xây dựng dựa trên đế quốc. Nó vẫn khác với khái niệm hẹp như 'quốc gia' mà, phải không?"
Tần Quang nở nụ cười: "Thầy đánh giá cao sự chủ động suy nghĩ của trò, nhưng, con đã bỏ qua một điểm mà thầy mới vừa đề cập."
"Là gì?"
"Khoảng cách và thời gian sẽ thay đổi rất nhiều thứ. Nhất là khi ngày càng có nhiều thế hệ trước lựa chọn cách ngủ say để kéo dài tuổi thọ, sự thay đổi này cũng sẽ theo đó mà phóng đại. Cho nên, đối với chúng ta mà nói, Cryonics chính là con dao hai lưỡi, nếu dùng tốt, thì có thể 'nghịch thiên cải mệnh' cho nhiệm vụ viễn chinh của chúng ta. Nếu dùng không tốt, nó cũng sẽ mang lại cho chúng ta 2 chữ 'hủy diệt'."
Chu Đông Lai: "Vậy mà thầy vẫn ủng hộ việc đông lạnh sao?"
Tần Quang bật cười: "Đồng Linh học được tố chất đánh cược của nhà hiền triết, thầy cũng không khá hơn là bao. Bất kể chúng ta đánh cược thế nào, mục tiêu cuối cùng vẫn luôn là nâng cao tỷ lệ thành công của nhiệm vụ."
"Con hiểu rồi."
Chu Đông Lai cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Tần Quang.
"Có điều, mặc dù thầy không thể ngủ say, nhưng những người khác thì có thể. Danh sách đầu tiên này do thầy xét duyệt, nhưng những danh sách sau đó thì người xét duyệt chưa chắc đã là thầy, cho nên, cứ để cho tổ đánh giá quyết định đi. Chờ thêm tầm 2 năm nữa, khi đến thời điểm chín muồi, Chu Đông Lai con cũng có thể thử đóng băng gián đoạn."
"Vâng, thưa thầy."
. . .
Thời gian từng năm trôi qua, năm 2845, Emerson Corbert đã chọn ngủ.
Tính đến lúc bấy giờ, Emerson đã cập nhật công nghệ đông lạnh của hạm đội mấy chục lần, khiến nó ngày càng trở nên đáng tin cậy hơn, tỷ lệ rủi ro khi tỉnh dậy ngày càng thấp, hệ số an toàn ngang với chuyến bay hàng không dân dụng của thế kỷ 21 xưa.
Đúng, vẫn có rủi ro, nhưng rủi ro không đến nỗi phải 'vì sặc mà bỏ ăn'.
Trong 25 năm qua, trong hạm đội đã phát sinh những biến hóa vô cùng lớn.
Năm 2825, hạm đội nhận được một gói dữ liệu từ đế chế.
Ngoài nội dung chia sẻ công nghệ thông thường và các báo cáo vắn tắt mang tính thời sự ra, trong gói dữ liệu này còn chứa một hệ thống phân tích hướng dẫn cho quá trình trực luân phiên trong kỷ nguyên say ngủ này, gọi tắt là hệ thống trực luân phiên.
Hệ thống này được chủ não Phồn Tinh xây dựng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ sau khi cô thu thập một lượng dữ liệu lớn. Đầu tiên, đem đế chế Thần Phong coi là một tổng thể, sau đó chia nó thành các tinh khu, cân nhắc đến sự cân bằng tài nguyên, trao đổi nguyên liệu và nhân sự ở các tinh khu khác nhau, sau đó đề xuất một hệ thống không chỉ có thể duy trì sức sáng tạo của văn minh, mà còn phải cải thiện mức độ tối ưu hóa việc phân bổ nguồn nhân lực trong 'khoảng trống' thời gian càng nhiều càng tốt.
Đồng thời, hệ thống cũng có thể thu nhỏ phạm vi ứng dụng, lớn thì là tinh khu thịnh vượng với dân số 10 nghìn tỷ, mà nhỏ như viện nghiên cứu vũ trụ chỉ với hàng chục nghìn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận