Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1018: Trận Địa Nghênh Địch

Đường Sương đỏ mặt, "Thực ra cũng không tính là thế. Tôi là một đứa trẻ ngoan, chỉ biết chăm chỉ học hành, năm đầu tiểu học còn nói chuyện rất nhiều với anh ấy. Nhưng sau đó, ngày nào anh ấy cũng ngâm trong phòng chơi game, xã giao cũng ít đi. Nửa năm trước, cô bạn thân của tôi kéo tôi đi xem trận đấu với cô ấy, lúc tôi thấy anh ấy giành chức quán quân, tôi mới nhớ ra anh ấy. Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nói với cô bạn thân rằng đây là bạn học thời tiểu học của tôi. Nhưng chỉ sau hai tuần, anh ấy lại gọi điện thoại cho tôi. Hóa ra là vì cô bạn thân của tôi đã trà trộn vào nhóm fan của anh ấy, đâm thọc các kiểu. Bấy giờ tôi mới biết, hóa ra suốt mấy năm qua, anh ấy luôn tìm tôi."
Trần Phong híp mắt mỉm cười: "Đây chính là duyên phận. Duyên đến, nước chảy thành sông, mọi thứ đều sẽ thuận theo tự nhiên. Chúc hai người sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc."
"Cái gì mà răng long đầu bạc chứ, tôi với anh ấy cách xa đến mức có bắn đại bác cũng không tới được đâu, haizz. Tôi nói cho anh biết, cái tên này cực kỳ thần kinh luôn, vừa gặp mặt đã nói muốn kết hôn với tôi, còn nói bậy bạ cái gì mà đứa nhỏ sẽ theo họ của tôi nữa, như sảng vậy."
"Vậy à! Chẳng phải như vậy rất tốt sao?"
Trần Phong bật cười ha ha, trong lòng đột nhiên có chút vui mừng.
Nhân sinh gặp gỡ, quả nhiên vô cùng vi diệu.
Hắn chợt nhớ lại một số tư liệu lịch sử.
Để ngăn ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, để đảm bảo rằng mẹ đứa nhỏ có thể thuận lợi giáng sinh, hắn vẫn luôn muốn biết nguồn gốc gia tộc của Đường Thiên Tâm, cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để điều tra.
Nhưng đáng tiếc, không giống như những danh gia vọng tộc như Âu thị và Lộ thị, trong suốt những tuyến thời gian vừa rồi, Đường Thiên Tâm luôn sinh ra trong một gia đình bình thường, hoặc thỉnh thoảng, cha mẹ của cô cũng chỉ là quân nhân hoặc nhà nghiên cứu khoa học tương đối ưu tú mà thôi.
Từ thế kỷ 21 đến thế kỷ 22, khả năng lưu trữ thông tin của nhân loại không hề dư dả, người bình thường rất ít khi ghi chép gia phả, hồ sơ hộ khẩu thường được xóa bỏ sau khi người đó chết, vì vậy Trần Phong chỉ có thể lần mò gia phả của Đường Thiên Tâm đến đầu thế kỷ thứ 23 là hết cỡ, không có cách nào có thể quay ngược thời gian xa hơn.
Bây giờ lại nghe thấy câu chuyện của Đường Sương, Trần Phong đột nhiên xuất hiện một ý tưởng vô cùng vi diệu.
Lẽ nào Đường Sương chính là tổ tiên của Đường Thiên Tâm?
Tuy rằng không có bằng chứng nào cụ thể, nhưng Trần Phong vẫn có thể đoán được chút ít, quả thực hắn có thể nhìn thấy sự tương đồng từ cặp chân mày của hai người, kết hợp với thiên phú của La Kế, khả năng này càng lúc càng lớn.
Trần Phong không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn thay, ngay từ đầu hắn vẫn luôn là người tốt, chưa bao giờ làm tổn thương Đường Sương, để cô ấy giữ lấy được mối nhân duyên từ thời thanh mai trúc mã một cách đúng lúc.
Nếu không, ngộ nhỡ mình sơ ý mà phạm phải sai lầm, rất có thể mình sẽ mất đi mẹ đứa nhỏ, nhân loại sẽ mất đi một sĩ quan chỉ huy quân sự đỉnh cấp trong lịch sử.
Cho nên mới nói, ở hiền gặp lành.
Đôi khi buông tay cũng là một loại nhận được.
Trần Phong lại nghĩ đến khuôn mặt thanh tú thon gầy trên bản lý lịch của La Kế.
Người đàn ông này……
Anh ta thực sự yêu Đường Sương.
"Hai người nhất định phải thành đôi đấy. Khi nào kết hôn nhớ báo tin cho tôi biết đấy, tôi sẽ đến uống rượu mừng, chuẩn bị cho hai người một món quà tân hôn thật lớn."
Gương mặt của Đường Sương lại đỏ hơn: "Đừng, đừng! Anh đừng khách sáo như thế, ai lại muốn gả cho anh ấy chứ."
"Hahahaha! Trước cứ thế đã. Tôi phải đi họp rồi. À đúng rồi, cuộc họp này La Kế cũng phải tham dự, có thể sẽ hơi lâu đấy. Cô tìm anh ta có chuyện gì không? Có gấp không?"
“Hả?” Trên mặt Đường Sương lộ ra vẻ mất mát.
Trần Phong cười thầm.
Cô gái này đúng là 'khẩu thị tâm phi', ngoài miệng thì bảo phiền, bảo người ta nói bậy bạ, sảng này nọ, nhưng thực ra lại rất mong mỏi gặp mặt.
Rõ ràng, cô gái này đã rung động với La Kế rồi, đây chẳng phải là 'một ngày không gặp như cách 3 thu' đấy à.
"Hay thế này nhé, tôi thân là ông chủ, sẽ đặt cách cho cô tham gia hội nghị lần này vậy, cô cứ ngồi cạnh La Kế đi, nhưng lúc sau cô phải nói rõ ràng với Tăng tổng đấy. Tôi không có đào người của ông ấy nha."
"Được. Cảm ơn anh."
Đường Sương gật đầu.
Trần Phong mang người đi vào.
Đường Sương không biết rằng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nói với nhau được vài lời như thế này, quãng đời còn lại của cô và La Kế đã được Trần Phong sắp xếp xong xuôi.
Cho dù Trần Phong không thể hoàn toàn chắc chắn, nhưng chỉ cần có 1 phần vạn cơ hội có quan hệ với mẹ đứa nhỏ, hắn đều sẽ bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận