Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1156: Ký Ức Liên Quan Đến Nhân Loại

Cuối cùng thì người Ngư Tinh đã chủ động bắt chuyện với Trần Phong.
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lỗ hổng khá nhiều.
Ví như, đối phương đã nhầm chủng tộc của Trần Phong, lại ví như, giọng điệu của đối phương rất lạ, nghe như tiếng phương ngữ nào đó.
Có điều, Trần Phong không trả lời.
Hắn chưa đọc xong tin tức mà đối phương muốn truyền cho hắn, bây giờ vẫn chỉ là đàm phán đơn phương.
Dùng góc độ tư duy nhân loại để hiểu ngôn ngữ xếp chồng, cũng giống như việc gửi email.
Việc truyền đi của tin tức không thể cung cấp phản hồi theo thời gian thực như cuộc trò chuyện trực tiếp giữa hai người đối diện, mà lúc nào cũng sẽ có thời gian trì hoãn, do hai bên cần phải đọc một lượng tin tức khổng lồ của nhau trước khi đưa ra phản hồi.
Ưu điểm của ngôn ngữ xếp chồng là lượng thông tin truyền tải rất lớn, nhưng nhược điểm là mỗi đoạn thông tin đi ra cần phải được xây dựng trên cơ sở của đoạn thông tin trước đó, điều này khiến người Ngư Tinh có vẻ phản ứng chậm chạp hơn khi đối mặt với những điều mới.
"Chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã tấn công các anh. Tôi không cầu xin sự tha thứ. Đây chỉ là quy luật tự nhiên trong vũ trụ mà thôi. Chúng tôi chọn dừng cuộc tấn công là bởi vì các anh có khả năng tiêu diệt chúng tôi trong tích tắc.
Khi mắt kép cải tạo chúng tôi, chúng đã khắc van khống chế vào sâu bên trong gen của chúng tôi. Chỉ cần chúng tôi dừng tấn công, chúng tôi sẽ chết đi nhanh chóng, biến thành một khối thiên thạch trong vũ trụ. Chúng tôi chỉ mong, các anh có thể đem quả cầu thiên thạch này đi, đặt ở đâu cũng được, ít nhất thì cũng lưu giữ được một thứ gì đó, chứng minh rằng chúng tôi đã từng sinh ra, từng thịnh vượng bên trong vũ trụ này. Tất cả ký ức của chúng tôi sẽ được lưu trữ trong quả cầu thiên thạch này dưới dạng dữ liệu hình ảnh. Chúng tôi sẽ chịu chung một vận mệnh giống như sinh mệnh nham thạch trước đó, trở thành một cuốn băng trôi nổi bên trong vũ trụ."
Trần Phong nghe đến đây, liền hiểu được ý đồ của đối phương, họ chỉ muốn được toàn thây.
Vì nếu tiếp tục tấn công nhân loại, họ vẫn sẽ chết, mà hài cốt cũng chẳng còn.
Nếu vi phạm mệnh lệnh của mắt kép, chết vì van khống chế gen, ít nhất bọn họ vẫn để lại được một thứ gì đó để tưởng niệm.
Giữa hai lựa chọn này, không khó để đưa ra đáp án.
Lúc này Trần Phong mới đáp lại.
Hắn gật đầu: "Được rồi. Tôi thay mặt nhân loại, đồng ý yêu cầu của các anh."
Lần này, bên kia phản hồi ngay lập tức.
Đầu tiên, có một tiếng ồn nền bị cắt xén, sau đó âm thanh tổng hợp lại vang lên.
Như thể Trần Phong vừa kích hoạt một giao diện tương tác mới khi sử dụng máy tính vậy.
Đối phương nói: "Cảm ơn sự bao dung của các anh. Tôi đã bật mã hóa thông tin ở mức thấp nhất. Dưới đây, anh sẽ thấy một ký ức liên quan đến nhân loại, cũng là những gì đã xảy ra trên Trái Đất năm đó. Điều này có thể hữu ích cho nhân loại trong việc khám phá tiềm lực của chính mình."
. . .
Đối phương nói xong thì lại tiếp tục im hơi lặng tiếng.
Thế giới giả lập trước mắt Trần Phong lại thay đổi, trở thành một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ với hắn.
Trong vũ trụ đen ngòm sâu thẳm, trong không gian, một hành tinh xanh đang chậm rãi quay xung quanh mặt trời.
Chính là Trái Đất.
Tầm mắt nhanh chóng được rút ngắn.
Chỉ sau chớp mắt, bức tranh trước mắt Trần Phong đã biến thành một khu rừng nguyên thủy.
Trong khu rừng rậm này, có một bầy vượn cổ đang dựng nhà bằng gỗ xung quanh gốc cây đại thụ.
Đây là một tộc người rất đông, ít nhất cũng phải đến 300 người.
Tộc người này dường như mới chuyển đến đây từ một nơi xa xôi nào đó, nên mới cần phải xây dựng một tổ ấm mới, càng sớm càng tốt.
Thoạt nhìn, khung cảnh này rất bận rộn, náo nhiệt và vô cùng sống động.
Một số người vượn cổ đang cố gắng kéo gỗ trở về từ nơi xa xa, một số người vượn cổ thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng cọ sát mài giũa những cọc gỗ trên tay thành những chiếc chông bén nhọn.
Còn có một số người vượn cổ giống cái thì đang bế những đứa con 'áo rách, quần manh' của mình, đang cho chúng ăn.
Ngoài những thành niên tuổi trai tráng như thế này, ở khoảng giữa vùng đất bằng phẳng trong rừng nơi bộ tộc chiếm giữ, còn có một nhóm người vượn cổ già, rõ ràng không hề đánh đồng với những người vượn cổ khác.
Họ hòa vào nhau, đôi khi nhìn lên trời, đôi khi cúi đầu tính toán, và đôi khi miễn cưỡng sử dụng những âm thanh nghe có vẻ khác biệt để trao đổi thông tin với nhau.
So với sự bận rộn náo nhiệt của đám thanh niên trai tráng, người già lại lộ ra sự nhàn nhã lười nhác.
Chuyện này quả thực rất quá đáng.
Nhưng thực ra, thứ phân biệt giữa nhân loại với các loài động vật khác không phải là việc đi thẳng đứng thẳng, cũng không phải là vì nhân loại học được cách sử dụng các công cụ.
Khỉ cũng có thể dùng đá để đập quả óc chó, nạy tảng đá bằng thanh gỗ.
Nhưng tại sao khỉ mãi là khỉ, còn loài vượn cổ cuối cùng lại trở thành người. Lý do cơ bản là nhân loại dần nhận ra giá trị của tri thức trong quá trình tiến bộ của mình, cũng bắt đầu coi trọng kinh nghiệm mà những người lớn tuổi đã tích lũy được trong suốt cuộc đời của họ, giá trị của mỗi cá nhân đối với tộc đàn không còn đánh giá bằng thể lực tốt hay không nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận