Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1391: Nỗ Lực

Mọi người đều biết, từ khi chào đời, Trần Phong đã bị tách biệt khỏi 2 trải nghiệm sống mà người bình thường nào cũng có.
Mặc dù hắn chưa bao giờ than phiền qua, nhưng khi các nhà sử học và nhà giáo dục phân tích lịch sử nhân sinh của hắn, ai nấy đều cho rằng chính tuổi thơ bất hạnh đã ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của hắn, chẳng qua vẫn chưa có ai tìm ra được bằng chứng để chứng minh chuyện này.
Bây giờ thì hay rồi, cùng lúc cho ra 2 kết luận, điều này không chỉ tiến một bước dài trong việc nghiên cứu nhà hiền triết Trần Phong, mà còn chứng minh thân phận của Trịnh Phong, tiếp theo đây, rốt cuộc cũng có thể trút bỏ sự thấp thỏm bấy lâu, an tâm chờ Trịnh Phong trưởng thành, sau đó sẽ có một ngày hắn nghiễm nhiên trở thành vị chúa cứu thế mà vô số người đang ngóng trông.
Mặc dù suy nghĩ như vậy có phần vô trách nhiệm và lười biếng, nhưng đại đa số những người trong hệ thống lãnh đạo nhân loại hiện tại vẫn mong chờ Trần Phong có thể giống như trong quá khứ, vừa thúc đẩy lịch sử, vừa dẫn dắt hiện tại và hướng mũi nhọn đến tương lai.
Lúc này, không ai hay biết về những thay đổi mạnh mẽ đang âm thầm diễn ra trong tâm trí của Trịnh Phong.
Ở dưới đáy biển ý thức của hắn, tốc độ tan chảy của tảng băng đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Là một người bình thường "bất hạnh" sinh ra ở thế kỷ 31, "IQ thấp", bắt đầu từ giây phút này, ngoài năng lực cơ bản ra, thì các phẩm chất quan trọng khác như tinh thần trách nhiệm, ý chí, sức bền, tư duy rộng, tầm cao chiến lược, v.v ... đã bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
2 ngày sau, Trịnh Nhất Phong, Lương Vân và Đường Thiên Tâm chia tay Trịnh Phong, lên đường trở lại chiến trường.
Đối mặt với việc chia tay lần thứ hai này, trong lòng Trịnh Phong không có bao nhiêu buồn rầu, trên mặt chỉ có nét cương nghị ngày càng nồng đậm hơn mà thôi.
Hắn xoay người, vung tay lên: "Anh Hổ, đừng nhìn nữa, chúng ta trở lại trường học thôi."
Đinh Hổ: "Ủa gì, sao cậu không nói giúp tôi vài ba câu hả? Chừng nào tôi mới có thể bước ra tiền tuyến chứ?"
Trịnh Phong ngoái đầu liếc anh ta một cái, đưa lòng bàn tay lên chạm bả vai Đinh Hổ, vỗ vỗ mấy cái thật mạnh: "Anh nên dẹp cái ý nghĩ này đi. Thiên phú của anh chính là cao thủ mồm mép, miệng nở ra hoa đấy, trừ phi có thể đánh người. Còn không thì thôi, anh không bao giờ có cơ hội đó đâu."
"Cao thủ mồm mép. miệng nở ra hoa là có ý gì?"
"Có nghĩa là anh giỏi dạy bảo người khác, giỏi đúc kết kinh nghiệm, hơn nữa, cực giỏi giúp các bạn trẻ trưởng thành bằng những bài nói chuyện trên giấy, nhưng nếu để anh chứng minh bằng thực tiễn, thì chắc chắn là công cốc. Thành tựu của anh trên đời này chỉ có thể là giáo dục nhân loại, về phần những thứ khác, tắm cái rồi ngủ đi."
Đinh Hổ: "Tôi nhổ vào!"
Trịnh Phong mỉm cười ra vẻ bí ẩn: "Anh Hổ, đừng chán nản. Để em cho anh một ví dụ. Biết đâu bên trong mái vòm trung tâm Ngân Hà lại có một lối đi khổng lồ dẫn đến những tinh hệ bên ngoài thì sao? Nếu chúng ta có thể phản công đánh vào, xây dựng nó thành một pháo đài lô cốt đầu cầu bên phía đối diện, sau đó bắt đầu lại kế hoạch tái sản xuất dân số, sau đó hình thành lực lượng chiến đấu hoàn chỉnh trong thời gian sớm nhất có thể. Đến lúc đó, chẳng phải tầm quan trọng của anh sẽ như diều gặp gió sao? Chị dâu chắc chắn sẽ rất tự hào vì anh."
Đinh Hổ ừ một tiếng: "Nghe có lý đấy."
Sau đó anh ta bắt đầu rơi vào trạng thái xuất thần.
Chờ đến khi anh ta định thần lại, Trịnh Phong đã đi xa rồi.
Đinh Hổ nhấc chân chạy một mạch đuổi theo, cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Thật kỳ quái, rõ ràng thằng nhóc thối này mới là học sinh, nhưng sao vừa nãy mình lại tin sái cổ mấy câu ba xạo của nó vậy nhỉ?
Không hợp lý tí nào!
. . .
Một khi đã nỗ lực đến cực hạn trong môi trường xã hội, làm thế nào để đẩy nhanh tốc độ cải thiện của mình hơn nữa.
Trịnh Phong đã đưa ra một đáp án, đó là nỗ lực khác biệt.
Thông qua những gì bản thân tổng kết được, chỉ cần tìm ra điểm khác biệt của bản thân so với những người khác, sau đó tự hoàn thiện kế hoạch học tập và sắp xếp nhân sinh của mình là xong.
Để hoàn thành các khóa học cơ bản tốt hơn, nắm được những kiến thức quá mù mờ so với khả năng học tập của mình, hắn đã sáng chế ra thần khí nhồi vịt, sử dụng phương pháp học tập cực kỳ tàn khốc đã bị đào thải triệt để từ 950 năm trước - dạy học kiểu nhồi nhét tư duy.
Người khác có thể dựa vào sự tập trung chú ý cao độ để có được chuỗi não dài hạn, đồng thời khắc sâu những kiến thức tương đối phức tạp và mù mờ vào cơn bão lượng tử tư duy của não bộ nhằm tạo thành một quy luật ổn định, giống như một cỗ máy in thạch bản tạo ra một con chip. Hoặc chọn 1 con đường thứ 2, chính là bỏ ra nhiều thời gian hơn, sử dụng phương pháp tương tự như biện pháp điêu khắc của người xưa, khắc từng chút một, đâm sâu kiến thức vào tâm trí.
Mỗi ngày, hắn đều dành ra nhiều thời gian hơn người bình thường để học bù kiến thức.
Hắn dựa vào thần khí nhồi vịt, nén thời gian ngủ của mình xuống chỉ còn vài phút mỗi ngày, ít hơn nhiều so với mức trung bình hiện tại của mỗi người là 2 tiếng/ngày.
Đây đương nhiên là một biện pháp cực kỳ ngớ ngẩn, nhưng nó vẫn đem lại lợi ích, ít nhất thì cuối cùng hắn đã có thể làm được những thứ mà trước đây hắn không thể làm được.
Vài phút sau, Trịnh Phong và Đinh Hổ trở lại lớp học.
Trước khi vào lớp, Trịnh Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ khí thế.
Bất kể thế nào đi chăng nữa thì giờ đây hắn cũng là một cường giả cao quý, người đã hoàn thành tất cả các khóa học trong học kỳ I tiểu học.
Nhưng ngay lúc hắn định đẩy cửa bước vào, vị lão sư phụ trách tiết học trước đó, cũng chính là khóa học cân bằng kết cấu không gian tam trọng, vừa vặn mở cửa bước ra.
Trịnh Phong sửng sốt: "Chào lão sư Albert ạ."
Lão sư tóc bạc trắng cười haha, giơ tay ném một phần bài thi cho Trịnh Phong rồi nói: "Lớp các cậu học môn này khá tốt, tiến bộ khá nhanh đấy. Hôm qua tôi mới hoàn thành khảo hạch học kì I năm nhất cho các cậu rồi, hôm nay vừa vặn bắt đầu nội dung mới của học kỳ tiếp theo. Đây là bài tập tôi giao cho các cậu hôm nay, cậu cố gắng về nhà tự làm, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận