Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 964: Lựa Chọn Duy Nhất

Cuộc thẩm vấn triệt để thất bại.
Idrisi không thể chắc chắn liệu mắt kép có thực sự mạnh miệng, hay là quả thực không có gì bất kỳ thứ gì liên quan đến lịch sử trong đầu chúng.
"Mặc dù bộ não của chúng rất lớn, nhưng dung lượng não của chúng lại có hạn. Chúng luôn sử dụng những ký ức mới để bao trùm những ký ức cũ, thời gian lưu giữ lâu nhất cũng chỉ là 130 năm. Bọn chúng hoàn toàn không quan tâm đến quá khứ của nền văn minh của chúng.
Có thể đối với nền văn minh của đối phương, lịch sử không hề quan trọng chút nào. Bọn chúng cũng không cần văn hóa, bọn chúng chỉ quan tâm đến hiện trạng. Đối mặt với vấn đề, hoán vị và kết hợp, giải quyết vấn đề, đây là toàn bộ văn hóa của đối phương. Còn về nỗi sợ hãi và kiêng kị của bọn chúng đối với chúng ta, không phải là một sự thay đổi của cảm xúc, đó chỉ là một sự thù địch tự nhiên.
Tôi đã cố gắng 'hỏi thăm tổ tiên' của đối phương, nhưng tên này chẳng thèm phản ứng gì cả."
Trần Phong: "Hả? Thăm hỏi tổ tiên?"
Idrisi: "Chỉ cần chửi bới và chọc tức bất cứ điều gì là được. Tôi đã đem tất cả các tác phẩm kinh điển cổ đại ra xài, nhưng tên kia chẳng thèm phản ứng gì cả. Nếu không phải biết rằng đối phương là một nền văn minh cường đại, tôi thực sự sẽ cho rằng tên này chẳng là gì robot cả, một chút cảm xúc cũng chẳng có."
Trần Phong vỗ trán: "Anh có chắc là người mắt kép thật sự không có cảm xúc chứ? Vậy ánh mắt của bọn chúng khi nhìn chúng ta là thế nào?"
Idrisi: "Chắc chắn. Theo cách hiểu của bọn chúng, bọn chúng chính là phần mềm chống vi rút, còn nhân loại chính là vi rút máy tính. Phần mềm diệt vi rút sẽ tiêu diệt vi rút, nhưng không có nghĩa là phần mềm đó sẽ tức giận vì vi rút."
Trần Phong trầm tư trong chốc lát, nhưng sau đó lại nở nụ cười.
Hắn nhún vai, vỗ vai an ủi Idrisi: "Đừng chán nản, tất cả đều nằm trong dự liệu của tôi."
"Haiz, cảm ơn nhà hiền triết đã an ủi, tôi hiểu mà, nhưng vẫn không kìm lòng được."
Trần Phong đột nhiên cười haha: "Cũng được, nếu muốn thì anh cứ chán nản đi. Chúng ta là con người mà, con người thì sẽ có thất tình lục dục, cảm xúc thăng trầm là chuyện thường. Cảm xúc mất mát và chán nản hiện tại của anh chính là chỗ độc nhất vô nhị của nhân loại chúng ta. Tuy rằng chúng ta không thu hoạch được gì, nhưng không thu hoạch được gì lại chính là thu hoạch lớn nhất. Tôi ấy à, càng ngày càng tin tưởng vào tương lai của nhân loại rồi."
Idrisi: "Tại sao?"
Trần Phong hỏi lại: "Chúng ta đã nghiên cứu rất nhiều nền văn minh sinh học trong nhánh Orion. Nhưng anh đã bao giờ nhìn thấy một sinh vật thứ hai có thể bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc mạnh mẽ như nhân loại bao giờ chưa?"
Những lời của Trần Phong không phải là nói nhảm, hắn đã đi rất nhiều nơi, và hiện tại, bản thân hắn được coi là một học giả cấp cao trong vũ trụ học.
Idrisi với khả năng chuyên môn cao hơn, kiên định lắc đầu: "Chưa từng."
"Vậy chẳng phải đúng rồi sao?"
Trần Phong nói xong, quay đầu nhìn hình chiếu phía sau.
Sau 3 ngày, chiến hạm lăng trụ đã di chuyển ngày càng xa cự hạm đa diện Thủy Tinh khổng lồ.
Hắn dường như đang tự lẩm bẩm một mình, lại như đang nói chuyện với Idrissi: "Khi sự hiểu biết của tôi về vũ trụ ngày càng sâu sắc, tôi càng nhận thức sâu sắc rằng, cảm xúc chính là món quà quý giá vô tận của vũ trụ."
. . .
Ngày hôm sau, Trần Phong đã gọi các nhà lãnh đạo tối cao hiện tại của tinh hệ Ảnh Tử, như Navilon, Đường Thiên Tâm, Goofet Karenji và các trưởng lão của viện khoa học, đến kênh mạng lượng tử tối mật vừa được Frides thiết lập.
Trước tiên, Trần Phong để Giang Hân Di, Idrisi và những nhân viên nghiên cứu khoa học khác nói cặn kẽ về tiến độ nghiên cứu những ngày này.
Cuối cùng, mấy ủy viên của các ủy ban khoa học tham gia cuộc họp đã đi đến kết luận rằng, không thể xem đối phương là một nền văn minh chân chính. Tất cả các sản phẩm của nền văn minh mắt kép nên được coi là quy tắc cư xử đặc biệt trong một hệ hành tinh, với đặc điểm khác với bên trong nhánh Orion.
Nếu dùng những phương pháp thông thường giống như lúc đối phó với các nền văn minh trí tuệ khác sẽ không hiệu quả.
Nếu đôi bên nằm trong trạng thái hòa bình, thì có lẽ đôi bên đã có thể dần dần tăng cường hiểu biết lẫn nhau, thông qua việc trao đổi dần dần, như vậy, nhân loại sẽ có cơ hội tiếp xúc với một loại văn minh không cần lịch sử và cảm xúc, nhưng lại phát triển và mở rộng nhanh chóng như vi khuẩn, vương ra khỏi hành tinh, tinh hệ, thậm chí cả nhóm tinh hệ địa phương của chính nó.
Nếu như có thể kết hợp giữa công nghệ sinh học tổ hợp thống kê toàn diện của mắt kép, với trí tưởng tượng và óc sáng tạo của nhân loại, lại cộng với sức mạnh tính toán siêu việt của Phồn Tinh, thì nhân loại đã có thể ...
Tiếc là việc này chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi, trước mắt thì đôi bên không có khả năng hòa bình được.
Lựa chọn duy nhất, chính là chiến tranh.
Mọi thứ đều phải đợi đến khi chiến tranh kết thúc, cho đến khi nhân loại diệt vong, hoặc là đến khi chiến thắng cuối cùng nằm trong tay nhân loại, sau đó tấn công cụm tinh hệ Xử Nữ, triệt để nô dịch đối phương mới thôi.
Trần Phong bày tỏ, mặc dù ý nghĩ này có chút mơ mộng hão huyền, nhưng con người ai chả có ước mơ.
Vì nhân loại đã 9 lần diệt vong, nếu thể có ngày chiến thắng, việc nô dịch đối phương vĩnh viễn cũng chẳng có gì là quá đáng cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận