Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 452: Vị Thần Giáng Thế

Quả nhiên, 2 giây sau, một tiếng hừ nhẹ nặng nề vang lên trong hệ thống liên lạc nội bộ.
Tay bắn tỉa không chết.
Đặc vụ im lặng một lúc rồi nói: "Cám ơn."
Trần Phong xua tay: "Không cần cảm ơn, từ bỏ đi, trên hành tinh này, tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn, không ai có thể giữ tôi lại. Đây là cảnh cáo đầu tiên của tôi và tôi cũng hy vọng đây cũng là cảnh cáo cuối cùng."
Đặc vụ suy tính trong khoảng 30 giây, "Tôi có thể cho tất cả những người ở bên ngoài rút lui."
"Đương nhiên, vì lần sau thực sự sẽ có người chết."
"Trước khi anh đi, tôi hy vọng anh có thể nói chuyện với sếp của tôi."
Trần Phong lắc đầu, giơ điện thoại lên, "Hiện tại không cần thiết, qua vài ngày đi. Bây giờ thì chuẩn bị xe cho tôi, tôi sẽ biến mất một khoảng thời gian. Lần sau gặp mặt, hy vọng mọi người có thể ở trong một tâm thế an hòa hơn."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, đi được hai bước thì đột nhiên xoay người lại, "À, tôi muốn nhắc nhở ông, nếu thật sự muốn lấy mạng tôi, ông phải phái tới ít nhất 5000 người mà vẫn cần chuẩn bị tâm lý thất bại và sự trả thù của tôi. Để tôi biểu diễn cho ông xem một tuyệt kỹ."
Đầu tiên Trần Phong cúi người nhặt một mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất lên.
Hắn dùng ngón tay bẻ nó thành hai mảnh, ngón tay búng ra một mảnh, làm vỡ camera giám sát phía trên góc.
Sau đó, hắn vung tay phải lên ném khẩu súng trường trên tay lên không trung.
Khẩu súng xoay tròn trong không khí, Trần Phong nhắm mắt lại, búng đầu ngón tay trái, mảnh thủy tinh còn lại bay ra, đập vào cò súng.
Ngay lúc đó, họng súng đang nhắm vào đầu Trần Phong.
Đoàng!
Ánh lửa lóe lên bất ngờ.
Đặc vụ hoảng sợ.
Mặc dù có cho mai phục bắn tỉa nhưng bọn họ thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cho Trần Phong chết ở đây.
Lợi ích liên quan đến hắn quá lớn.
Chờ chút.
Đặc vụ mở to mắt, ông ta nhìn thẳng về phía trước.
Tay phải Trần Phong đang chặn trước mặt ông.
Giữa ngón trỏ và ngón cái của hắn đang kẹp một thứ ‘đồ chơi’ vẫn đang bốc khói.
Lạch cạch.
Trần Phong ném thứ ‘đồ chơi’ dị dạng xuống đất, đặc vụ nhìn xuống, trong lòng không biết nên có suy nghĩ gì.
Ông ta biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhắm mắt lại, Trần Phong dùng tay trái phóng ra mảnh thủy tinh vào trúng cò súng và khai hỏa, sau đó hắn vẫn không mở mắt, đồng thời dùng hai ngón tay của bàn tay phải chụp lấy viên đạn.
Từ lâu, Trần Phong đã có khả năng tay không bẻ cong ống thép hợp kim, bây giờ độ thức tỉnh của hắn đã đạt đến 36%, cơ thể gần như đã ở đỉnh cao của nhân loại Ngân Hà, và điều đáng sợ hơn là trực giác chiến đấu của hắn đã đạt đến một cảnh giới đáng kinh ngạc.
Khi mặc trên người Thần Ưng Giáp, chỉ một bước chuyển hướng nhỏ mà hắn thực hiện đã vượt xa áp lực được tạo ra từ viên đạn trên tay hắn lúc này.
Trong mắt các đặc vụ, hắn như một vị thần giáng thế. Mỗi chiến sĩ Ưng Kích ở thế kỷ 31 đều có thể làm điều đó mười lần mỗi giây.
Trần Phong nghiêng người, "Bây giờ ông đã biết ông vừa muốn khống chế ai chưa? Tôi có thể nói thẳng cho ông biết, ngay cả khi ông phục kích tôi bằng 1000 tay bắn tỉa, tấn công tôi từ các góc độ khác nhau, và chặn tất cả các hành động không gian trên lý thuyết của tôi, tất cả đều vô nghĩa.
Hoặc, các người có thể dùng bom xem tôi có chết không?"
Đặc vụ lắc đầu lãnh liệt, "Không thể!"
Trần Phong nở nụ cười, "Ông cũng biết là không thể nổ chết tôi sao?"
Đặc vụ tiếp tục lắc đầu, "Không, chúng tôi không thể đối phó với một nhà khoa học như thế này!"
Trần Phong bị ông ta chọc cười, "Khả năng mở mắt và nói những điều vô nghĩa của các người thực sự đã khắc sâu vào xương rồi. Nhưng tôi sẽ nói cho ông tỉnh ra, hãy dùng hết sức để ngăn cản ông chủ của mình. Các người sẽ không muốn cảm nhận hương vị không chết không thôi cùng tôi đâu."
Sau đó Trần Phong bước ra khỏi tòa nhà với vẻ vênh váo như trên.
Một chiếc Ford mới tinh đậu trước tòa nhà, anh chàng da trắng đưa xe tới đang khúm núm chờ đợi.
Trần Phong khịt mũi một cái, gõ ngón tay lên mui xe, sau đó quay đầu cười với đặc vụ đang nhìn mình: “Trong này không có bom, chúc mừng, các người thật sự sống sót rồi. Cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay nhìn chung cũng khá vui."
15 phút sau, Ford bị Trần Phong bỏ lại trên lề đường và hành tung của hắn biến mất từ đó.
Không ai biết hắn đã đi đâu, ABI, cục tình báo và sở cảnh sát địa phương đã huy động toàn bộ thiết bị giám sát, cùng cực nhân lực cũng không tìm ra dấu vết của hắn.
Dù chưa được huấn luyện đặc công chuyên nghiệp nhưng Trần Phong nghĩ mình cũng không nên quá dễ dãi với những chú gà yếu ớt ở thế kỷ 21 này sau khi bật trạng thái cảnh báo chiến đấu.
Đặc vụ bắt đầu thuyết phục cấp trên bằng tất cả sức lực của mình, liên tục nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Để đối phó với kẻ như Trần Phong, ông ta thà để hành động thất bại và để hắn trở về Trung Quốc, chứ không bao giờ cố gắng sử dụng các biện pháp cưỡng chế.
Ngoài khả năng đáng sợ, tính cách của hắn cũng rất khác so với những người Trung Quốc bình thường.
Tuy người này thích cười nhưng lại cho người ta cảm nhận hết sức lạnh lẽo.
Đặc vụ này là một điệp viên rất chuyên nghiệp, tầm nhìn của ông ta cực kỳ chính xác.
Ông ngửi thấy mùi máu tanh khó tả từ nụ cười của Trần Phong, thậm chí còn mạnh hơn cả những tên giết người hàng loạt biến thái mà ông đã từng bắt khi còn trẻ.
Trong lòng Trần Phong giống như tồn tại một con quỷ.
Một khi hắn mở chiếc lồng mà hắn giam hãm con quỷ của chính mình, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.
Nhưng dù viên đặc vụ có thuyết phục đến đâu, cũng không ai tin lời miêu tả về Trần Phong cũng như về cảnh tượng Trần Phong lấy mảnh kính kích hoạt súng khai hỏa, rồi lại đón lấy viên đạn đó bằng tay không.
Một số khác còn cho rằng ông ta mất trí, lập tức đặt lịch hẹn với chuyên gia tâm lý can thiệp trị liệu.
Vị chuyên gia liên tục tuyên bố rằng người đàn ông này không có vấn đề gì, do đó ông ta mới không bị loại khỏi vị trí cục trưởng cục tình báo California.
Tất nhiên, những lời cảnh báo của viên đặc vụ và các đặc vụ tinh nhuệ đã sa lưới ở căn cứ Monrovia Canyon Park vẫn có tác dụng răn đe nhất định.
Ít nhất bây giờ họ chỉ đang ra lệnh tìm kiếm, đồng thời cũng hạ lệnh cho người tìm kiếm rằng, sau khi tìm được người chỉ có thể câu thông liên lạc, đồng thời gọi viện binh càng sớm càng tốt, không được cố gắng xông lên ngăn cản một mình, thái độ cũng phải hòa nhã.
Nhưng cùng lúc đó, Bộ Ngoại giao Liên bang đã công bố một công văn lên án đất nước của Trần Phong vì đã sử dụng nhân vật của công chúng để tham gia hoạt động gián điệp, nói rằng Trần Phong nên tự nguyện đầu thú, khai báo về hành động của mình và chấp nhận sự thẩm tra của liên bang.
Đây là một chiêu thức theo lề thói rất phổ biến.
Mặc kệ anh có ổn không, trước tiên chúng tôi cứ bịa chuyện trên đầu anh cái đã, không hề nói rằng anh đã phạm phải tội gì, cứ bắt anh phải tiếp nhận thẩm tra trước rồi tính.
Còn việc thẩm tra kéo dài bao lâu, trả người ở đâu và khi nào, chúng tôi sẽ nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận