Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 570: Hạnh Phúc Bất Thường

Thân binh của Lâm Bố vội vàng đi qua.
Một người bước tới để sửa chữa trang bị cho Trần Phong.
Một lính hậu cần chuyên nghiệp khác cũng đang giúp Lâm Bố thu dọn.
Lâm Bố thì thầm với người lính, "Hao tổn trang bị và năng lượng còn lại của cậu ta là bao nhiêu?"
"Hao tổn 15. 8%, năng lượng còn lại là 42.7%."
Lâm Bố nghiến răng, trong lòng thầm hận, khốn nạn, làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy!
Người lính hỏi một câu đau lòng, "Tướng quân, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
Đám thân binh thực sự muốn đề nghị rằng hôm nay chỉ đến đây thôi, nhưng họ không dám.
Lâm Bố mặc kệ người này, cứng rắn quát Trần Phong từ xa: "Trần Phong, là do cậu tự nói 36,8%! Đừng có mà hối hận."
Nửa tiếng sau...
Lâm Bố lại ngã xuống đất, hoàn toàn ngây người.
Chuyện này...
Tại sao?
Rõ ràng anh ta đã điều chỉnh các thông số cao hơn hắn tới 0,1%, nhưng tại sao động tác của hắn vẫn nhanh như vậy, độ chính xác và cường độ hoạt động của anh ta vẫn không thể theo kịp hắn?
Mình yếu đuối vậy sao?
Không, không thể!
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng bước chân truyền đến.
Trần Phong đứng trước mặt nhìn Lâm Bố bị nằm mặt đất. "Tuy rằng trị liệu khẩn cấp có thể giảm đau và chữa trị bước đầu, tuy rằng anh... Nói tóm lại, vết thương của anh đã trở nên trầm trọng hơn rồi. Thế nào? Cảm giác ‘núi cao còn có núi cao hơn’ không dễ chịu đúng không? Tiếp tục? Lần tới tôi cho phép anh tăng lên 36,9%."
"Anh thêm ít sức mạnh, tôi cảm thấy có chút căng thẳng, nói không chừng anh có thể thắng đấy? Lại không chừng, anh thật sự có thể bức ra được cực hạn của tôi?"
Lâm Bố đờ đẫn.
Trần Phong mỉm cười, "Tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện. Điểm thành thạo hoạt động chiến hoàn Ngân Hà của cả anh và tôi đều là 100. Nhưng 100 của tôi là vì máy móc ở đây chỉ có thể cho được điểm đến 100, còn anh, thật sự chỉ có 100. Tân binh, anh hiểu chưa?"
Giao thủ từ nãy đến giờ, Trần Phong đã hiểu trình độ thực chiến của Lâm Bố và tất cả các chiến sĩ của thời đại hiện tại.
Nói một cách khó nghe, lần này trình độ kỹ thuật của nhân loại cao hơn rất nhiều so với lần trước, nhưng thực lực tổng thể của binh lính nhiều nhất chỉ bằng một nửa lần trước.
Các Ưng Kích chiến sĩ lần trước có thể phát huy tiềm năng đều đặn lên đến hơn 95%, thậm chí vượt qua 150% trong thời điểm chiến đấu.
Lần này, rõ ràng là hiệu suất của chiến hoàn Ngân Hà mạnh hơn, tỷ lệ thức tỉnh của các chiến sĩ cũng cao hơn rất nhiều nhưng cường độ phát triển năng lực cá nhân thậm chí còn chưa đạt tới 80%, Lâm Bố được coi là thiên tài, nhưng cũng khó có thể ổn định được ở trình độ 90%.
Đối với hiệu suất phi thường, thậm chí còn đừng hòng mơ tới.
Cái gọi là điểm đánh giá 100 có nghĩa là chỉ phát huy giới hạn 90%.
Đây là cách hiểu của thế giới, cho rằng đó là giới hạn của cơ thể con người.
Nhưng Trần Phong biết rằng như thế vẫn chưa đủ.
Nguyên nhân là ngoài vấn đề phòng kén thông tin, còn thiếu các thử thách thực chiến.
Lần trước, dưới sự đe dọa chết người của Lôi, những người có thể sống đến tuổi trưởng thành đã nằm trong số những người giỏi nhất.
Trong tuyến thời gian này, kẻ thù tưởng tượng hư cấu được chuẩn bị trước cho cuộc chiến trong tương lai không thể dạy cho những chiến sĩ đủ khả năng bùng nổ đến chết.
Trên thực tế, vấn đề này vẫn luôn tồn tại trong tuyến thời gian trước đó, nhưng lúc đó Trần Phong chưa từng nhìn thấy ngọn núi cao hơn, hắn còn tưởng lầm rằng đây là cực hạn.
Bây giờ hắn đã hiểu, hắn đã hiểu sự chênh lệch.
Sự tiến bộ của hắn đến từ một cái nhìn sâu sắc về cuộc sống không rõ ràng.
Nếu không luyện tập đối mặt với sinh tử thì không thể học được kinh nghiệm thoát chết.
Ngay cả khi buộc phải trải qua những cuộc huấn luyện mạnh mẽ nhưng khi đối mặt với trận chiến ngoài không trung cũng khó mà đỡ nổi một đòn.
Trần Phong bây giờ rất khác so với những chiến sĩ khác.
Hắn có rất nhiều kinh nghiệm sinh tử, đồng thời còn thực sự chết bảy lần như một.
Giờ đây, bản năng của hắn đã vượt xa luyện tập hằng ngày của người thường.
Phong cách chiến đấu của hắn nhẹ nhàng và dễ dàng.
Hơn nửa tiếng sau, Lâm Bố lại nằm vật ra đất như một thây ma.
Bên kia, Trần Phong chống hai tay lên đầu gối, chiến giáp hơi tổn hại, khá chật vật.
Khoảng cách về độ thức tỉnh giữa hai người đã mở rộng lên 0,3%, trình độ thao tác của Lâm Bố tiếp tục tăng lên.
Mặc dù độ chính xác khi phát lệnh của hắn vẫn không được cải thiện, nhưng sau khi thông số được điều chỉnh lên 36,9%, số lượng lệnh trung bình nhận được mỗi giây bởi trên chiến hoàn Ngân Hà của anh ta tiếp tục tăng lên.
Bộ não Lâm Bố có thể chống đỡ nhiều tập lệnh hơn, hiện tại khoảng cách về hiệu quả giữa hai người đã dần thu hẹp.
Ngoài ra, thể lực của Lâm Bố đã mạnh hơn một chút nên việc giành chiến thắng của Trần Phong lần này không còn quá dễ dàng nữa, mức tổn hại của bộ giáp lên tới 39,9%, năng lượng còn lại chỉ là 12,5%.
“Lâm tướng quân, anh đã đạt 36,9%, cao hơn bổn thượng úy đây 0,2% rồi. Anh có muốn tiếp tục không?” Trần Phong chống nạnh đi tới trước mặt Lâm Bố, nửa thật nửa vờ như rất vất vả, “Xem ra sẽ mất thời gian phục hồi đây, thừa nhận thất bại?"
Đã 3 lần liên tiếp Lâm Bố bị đánh rơi vào trạng thái chết trong thời gian rất ngắn.
Ngay cả khi có chữa trị khẩn cấp, theo sau còn có robot trí năng, vốn được chuẩn bị cho những người khác với chức năng kép là định hình lại năng lượng chuỗi cấp dưới cùng và mô phỏng tuần hoàn bên trong, chứa đầy sức mạnh chữa trị, cũng như sở hữu ‘phục tô nhân tử’ của riêng mình. Lúc này, Lâm Bố cũng khó lòng cầm cự được.
Trần Phong thầm nghĩ rằng đã đến lúc kiểm soát nhịp điệu.
Lỡ chọc anh ta giận thật sự khiến anh ta kéo mức độ thức tỉnh lên 37,1%, vậy hắn sẽ thất bại, thế cũng không mấy vui vẻ rồi.
Vì vậy, đánh một lần nữa, triệt để cho anh ta chữa trị, chỉ lưu lại mỗi cái đầu, rồi dọn hàng.
"Hộc… hộc… hộc…"
Lúc này, Lâm Bố nằm trên mặt đất mồ hôi nhễ nhại, thân thể khẽ run lên.
Anh ta đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp khi chức năng chữa trị của robot y tế được kích hoạt.
Nhưng anh ta vẫn im lặng nhìn Trần Phong không chớp mắt.
Trên thực tế, anh có thể yêu cầu robot y tế kích hoạt chức năng che chắn tri giác để giảm đau, nhưng anh đã không làm.
Không phải anh ta thích tự ngược, chỉ là anh ta muốn ghi nhớ cảm giác đau đớn lúc này.
Anh đã bất khả chiến bại quá lâu và cũng đã trì trệ ở trạng thái hiện tại quá lâu.
Anh ta muốn cảm thấy đau đớn, và muốn sử dụng cơn đau để phục hồi sự khao khát sức mạnh mà anh ta đã từng cải thiện nhanh chóng ngày xưa.
Nhưng tài năng của anh ta là ở sức mạnh chiến đấu cá nhân, và nỗi đau mà anh ấy cần không thể đến từ việc mang súng chiến hạm trên người, điều đó là vô nghĩa.
Anh ta muốn thua một trò chơi nhưng không thể.
Còn hiện tại, dù bản thân xem ra rất chật vật và tuyệt vọng nhưng Lâm Bố không hề buồn.
Anh tac thậm chí... ngay cả cơn giận cũng không có.
Đột nhiên anh ta muốn cười.
Cuối cùng mình cũng thua rồi.
Hơn nữa còn là bại trong tay 1 người.
Độ thức tỉnh của mình thậm chí còn cao hơn đối thủ 0,2%.
Mình đã thua hoàn toàn.
Thật đáng xấu hổ và rất nhục nhưng... đây chẳng phải là điều mình hằng mơ ước sao?
Hóa ra cảm giác bị đánh bại và bị chà đạp lên nhân phẩm thực ra là một loại hạnh phúc?
Một cơn sung sướng không thể giải thích được tự nhiên lan tỏa trong lòng anh ta, dần dần lan tỏa, cuốn lấy tất cả sự tỉnh táo của anh ta.
"Ha... Hahahahahaha! Trần Phong!"
Lâm Bố hung tợn giơ ngón tay về phía Trần Phong.
Trong lòng Trần Phong hơi hồi hộp.
Tình huống gì thế này?
Nhà anh cười cái quái gì?
Chết mẹ, chẳng lẽ lại chơi dại chỉnh anh ta điên luôn rồi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận