Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1061: Không Có Sự Lựa Chọn Nào Khác

Xế chiều hôm đó, Trần Phong để cho Cộng đồng sẻ chia vận mệnh - tổ chức đang dần nắm quyền, sắp được nâng cấp thành Chính phủ Trái Đất - bắt đầu phát "The Sun" trên phạm vi toàn cầu.
Hắn không đưa ra chính sách ngu ngốc là ép người khác nghe bài hát này.
Hắn chỉ ném "The Sun'' lên nền tảng công cộng để mọi người có thể nghe nó miễn phí, đồng thời nhúng "The Sun" làm nhạc nền của một số cảnh trong trò chơi "Nguy Cơ Kẻ Mắt Kép", sau đó liệt nó vào hạng mục chỉ đạo nhạc phim để đề xuất cho các tác phẩm nghệ thuật.
Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, có phải thứ tốt hay không, người khác nghe sẽ rõ.
Đôi khi, vai trò của hướng dẫn còn lớn hơn cả việc ép buộc.
Một khi có hơn 50% người có thể tiếp nhận được một điều gì đó, thì 50% còn lại có trốn cũng không thoát.
Trần Phong không ngờ rằng khu định cư đầu tiên phổ biến "The Sun In The Universe" lại là châu Úc.
Con người luôn có tính hai mặt.
Nhóm người bị Trần Phong bỏ rơi này, sau mấy chục năm diễn tiến, cuối cùng cũng dần dần nhận ra tình cảnh của mình.
Họ bắt đầu hiểu rằng thời đại bên ngoài đang tiến về phía trước, chỉ có mỗi họ là dậm chân tại chỗ.
Những con sâu gạo không lo ăn không lo uống trông có vẻ đã có một cuộc sống rất thoải mái, nhưng thực ra lại rất cô đơn.
Người ta sợ nhất chính là sự so sánh, nhìn cuộc đời người khác trôi qua như gió nổi mây phun, đi đâu cũng được tôn trọng, còn mình thì sao, thậm chí cả việc chơi game online cũng ngại nói với người ngoài rằng mình là người châu Úc.
Nếu lỡ miệng lộ ra ngoài, người khác sẽ lập tức rõ ràng thẳng thừng, hoặc ngấm ngầm tỏ ra xấu hổ khi ở cạnh họ.
Điều này vô hình trung đã gây ra áp lực tâm lý lớn cho hơn 8 tỷ người sa ngã.
Trong hơn 10 năm này, những người châu Úc sa ngã vốn chỉ có số dân 1,5 tỷ người, đã vô tình tăng lên 8 tỷ người.
Mặc dù Cộng đồng sẻ chia vận mệnh đã giảm bớt cấu hình trang bị tự động cho những người này, khiến họ khó nuôi con hơn người thường một chút, nhưng phần lớn những người này đều không thoát khỏi bản năng sinh sản và sinh sôi.
Đã có một cuộc biểu tình quy mô lớn ở Úc vào năm 2086.
Những người này có ý đồ đấu tranh để có được địa vị xã hội cao hơn.
Chỉ trong 2 tháng, cuộc biểu tình đã đi từ một lời kêu gọi ôn hòa đến bạo lực, đập phá và cướp bóc, kéo dài trong 3 năm.
Kết quả cuối cùng chính là, tiếng nói phản đối tự nhiên biến mất.
Các chính phủ liên minh và Cộng đồng sẻ chia vận mệnh thậm chí còn chẳng cử ra một binh một tốt nào.
Nếu họ muốn đập phá nơi ở của họ, cứ để họ đập.
Họ chống lại những vật chất mà người khác bố thí từ thiện, đốt thuyền thiêu máy bay, cứ để họ đốt.
Dù sao bọn họ cũng chẳng thể sản xuất ra cái gì, chỉ có thể là ký sinh.
Mọi nguồn vật chất sống của họ đều dựa vào việc bố thí của người khác.
Ai đập thì phải chịu trách nhiệm, ai đốt thì phải dập lửa.
Càng náo thì càng chẳng nhận được gì.
3 năm sau, một nạn đói hiếm thấy bắt đầu xuất hiện, cuối cùng bọn họ đã cảm nhận được cuộc sống bi thảm chỉ có thể thấy trong sử sách, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không nhà cửa, sau đó những con bệnh này được chữa khỏi mà không cần đến thuốc.
Kể từ năm 2089, sau 11 năm nghỉ ngơi lấy lại sức, châu Úc lúc này mới chỉ hơi khôi phục nguyên khí.
Bọn họ thực sự nhận ra sự tàn khốc của hệ thống mới trong sự tiến bộ nhanh chóng của nền văn minh.
Mọi người đều mạnh mẽ lao về phía trước, không ai chịu làm bảo mẫu cho người khác.
Khi sức mạnh của khoa học được phát huy đến cực hạn, không ai có thể dùng nắm đấm để lật đổ một chế độ.
Những người làm chủ công nghệ và văn hóa sẽ có quyền nắm giữ quyền sinh sát đối với nền văn minh.
Họ không có sự lựa chọn nào khác.
Hoặc, chỉ là một sâu gạo, chủ động làm quen với sự hèn mọn.
Hoặc, học cách phát huy giá trị bản thân, cho dù chỉ có thể trở thành một cái đinh vít bình thường, làm một số công việc buồn tẻ mà trí tuệ nhân tạo không rảnh làm, thì cũng phải sống cho ra người ra dạng.
Nhận định của Trần Phong là hoàn toàn chính xác.
Khi điều kiện vật chất đủ dồi dào, những nhu cầu vật chất của nhân loại mất đi ý nghĩa, chúng sẽ sinh ra là nguồn dinh dưỡng tinh thần quan trọng nhất của nhân loại, được định sẵn biến thành hiện thực hóa giá trị nhân sinh của bản thân.
Trừ khi bạn bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, không ai thực sự vô giá trị.
Trong những năm gần đây, ngày càng nhiều cư dân Úc bắt đầu cố gắng tái hòa nhập vào thời đại, nhưng họ đã bị tụt lại quá xa, người trưởng thành đã quen với việc không làm mà hưởng, còn thanh niên thì đơn giản là không có kiến thức khoa học cơ bản ngay từ khi còn nhỏ.
Ngay cả khi Chính phủ Trái Đất cung cấp những con đường tiếp thu kiến thức miễn phí cho những người này, họ thường chỉ có thể kiên trì xem được vài phút sau đó ngáp ngắn ngáp dài, trở nên mơ hồ bối rối.
Một số học giả từng đề xuất tạo ra một hệ thống kết nối thần kinh trực tiếp truyền thụ kiến thức trực tiếp cho những người này, hoặc chỉ đơn giản là đưa các chip thông tin vào bộ não của những người này là xong.
Nhưng đề nghị này đã bị Trần Phong bác bỏ.
Lúc ấy, Trần Phong đã hỏi: "Sự khác biệt giữa loại người này và robot trí tuệ nhân tạo là gì? Cứ để họ tiếp tục làm người đi, nói không chừng có thể có một phượng hoàng bay ra từ ổ gà cũng nên. Tôi chỉ cần một số nhỏ trong số họ cá mặn lật người, cho tôi chút kinh hỉ mà thôi. Bây giờ anh lại bảo cấy chip cho họ, chuyện này không phải là đang khuyến khích họ không làm mà hưởng à? Ý nghĩa ở đâu?
Cho bọn họ ư? Chi bằng đặt con chip này vào cơ thể máy móc, dùng còn tốt hơn, càng nhẫn nhục chịu khó hơn. Ngoài ra, tôi còn cho anh biết một tin tức vô cùng bất hạnh, ký ức của nhân loại không thể bị giả mạo bằng các phương tiện cơ giới hóa, cũng không thể trực tiếp truyền thông tin vào não được. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
Tương tự, 'người' có thể ghi kiến thức như đĩa CD thì sẽ không còn là người nữa. Bây giờ không thể, 500 năm nữa cũng không thể, 1000 năm nữa cũng không thể. Trừ khi... Thôi bỏ đi, vẫn chưa đến lúc các anh nên biết những thứ này."
Trần Phong đã dừng hạng mục vô nghĩa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận