Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 454: Kẻ Địch Đang Ở Ngoài Kia

Không bao lâu sau, Laursen và Ilan cũng đến, bốn người họ ngồi trong phòng khách của nhà Schulle, cùng nhau trò chuyện.
Schulle nói: "Lần này Trần tiên sinh có thể nhanh chóng dành lại được sự trong sạch, thật ra cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào việc cá nhân tôi tiến hành vận động hành lang với các học giả Boston học giả đâu."
Ilan cảm thán: "Đúng vậy, chủ yếu là sự khẳng khái hào phóng của Trần tiên sinh đã kích phát sự đồng thuận của giới học thuật. Chính như anh đã nói, là một nhà khoa học thì nên gánh vác ý thức về sứ mệnh, hẳn phải là người đi đầu thế giới, không nên bị mê hoặc bởi tư bản hay trở thành một kẻ ngu muội tràn đầy thành kiến."
Schulle ho kịch liệt, cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi cũng là người đại diện tư bản đấy.
Laursen cười nói: "Tiên sinh Schulle thì khác."
Schulle thành thật nói: “Không, tôi cũng vì lợi nhuận cả thôi, nhưng tôi xem trọng Trung Quốc, và càng xem trọng Trần tiên sinh hơn.”
Schulle lại nói thêm: "Có một thứ khác cũng đóng vai trò quyết định. Căn biệt thự mà anh vừa mua ở Newport Beach đã chứng tỏ hứng thú nồng hậu của anh đối với việc đầu tư vào Hoa Kỳ. Hay là đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?"
Trần Phong gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có phải thế không nhỉ."
Cả ba người của Laursen nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều mang theo sự sợ hãi thán phục.
Nếu hắn không trở thành một nhạc sĩ hoặc một học giả, hắn cũng có thể trở thành một chính trị gia xuất sắc.
Một lúc lâu sau, Ilan cảm khái: "Thực ra, từ gần trăm năm trước, các bậc tiền bối của chúng tôi đã đứng dậy khi các nhà khoa học Trung Quốc bị đàn áp. Chúng tôi chỉ không ngờ rằng ngày hôm nay chúng tôi lại khiến chính mình thất vọng như vậy."
Trần Phong lấy điện thoại di động ra, cũng không hề né tránh Schulle, nhấn vào một cái mạng xã hội.
Sau đó hắn lật màn hình một cách vu vơ không mục đích, những người khác không hiểu ý định của hắn, chỉ lặng lẽ quan sát.
Một lúc lâu sau, Trần Phong nhìn Schulle và hỏi: "Schulle tiên sinh, ông có biết đám người Murdoch, Zuckerberg, Jack Dorsey bọn họ không?"
Schulle: "Chúng tôi đã ăn tối cùng nhau, nhưng không quen thân."
"Ồ, nhưng tôi tin rằng, các ông đều hiểu được rằng, dưới sự khống chế vô tình hay cố ý của bọn họ, hầu hết các bài phát biểu trên các mạng xã hội dường như miễn phí này đều có lập trường cố định của riêng, hoặc rõ ràng hoặc ẩn nấp."
Schulle vặn lại: "Nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng nói bất đồng mà."
Trần Phong đè thấp âm điệu trầm xuống: "Nhưng những tiếng nói bất đồng này đều bị khống chế tỷ lệ."
Lần này, Schulle không thể bác bỏ nữa.
Trần Phong: "Hầu hết thông tin mà người ta có thể nhận được, đều là những gì người khác muốn họ nhìn thấy. Sau đó, lại để lại một số tiếng nói bất đồng, để thể hiện quyền tự do ngôn luận giả tạo. Bộ não của mỗi người, luôn luôn bị ngấm ngầm chi phối.
Cái kiểu này đã được duy trì rất nhiều năm, hơn nữa, cường độ không hề giảm theo sự cải tiến của công nghệ thông tin, mà ngày càng có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Mỗi tấm biển quảng cáo, mỗi đoạn quảng cáo trên TV, những cuốn sách mà các ông có thể xem, bao gồm từng câu từng chữ trong những tài liệu giảng dạy, trong suốt quá trình học tập tri thức của các ông, chẳng lẽ các ông chưa từng cảm thấy kỳ lạ?"
Cả ba ấy nấy tự mình hồi ức lại.
Cả 3 người bọn họ, trong quá trình trưởng thành, chưa bao giờ trải nghiệm qua những cảm giác như: cảm giác không thể đóng nổi học phí, sự thống khổ khi không mua nổi tài liệu giảng dạy..., cho nên bọn họ được hấp thụ tri thức trên một vùng đất bao la, đọc qua rất nhiều cuốn sách mà những người mình bình thường không có cơ hội chạm tới.
Trước kia, bọn họ chưa từng cảm thấy những chuyện này có vấn đề gì, hiện tại bị Trần Phong vạch trần, sau khi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy khắp nơi đều có vấn đề.
"Đây là sự thâm nhập của tư duy thông qua ngôn ngữ và ngụy văn hóa, đây cũng chính là thủ đoạn kiếm sống của các chính trị gia. Nó đã kéo dài hàng trăm năm, hơn nữa, còn được lưu giữ từ thế hệ này sang thế hệ khác với mức độ càng ngày càng sâu hơn."
Laursen vặn lại: "Loại việc xuyên tạc mọi tài liệu giảng dạy, mọi cuốn sách, mọi loại ngôn ngữ như thế này, điều này là không thể, không ai có thể làm được."
Trần Phong lắc đầu: "Nhưng nếu không phải chỉ một người, mà toàn bộ xã hội đều chủ động làm việc đó trong tiềm thức thì sao? Giống như lần đầu tiên các ông gặp tôi đấy, chẳng phải các ông cũng từng nghĩ rằng, người da vàng không thể để lại thành quả có giá trị cực cao nào hay sao? Từ ngữ của các ông dùng khi các ông giảng dạy và viết chuyên khảo là gì?"
Có một khoảng lặng thật dài.
Một số điều ẩn trong bóng tối mà bọn họ chưa bao giờ để ý, đã bị Trần Phong nói trắng ra trước mặt cả ba người.
Ilan gật đầu, thẳng thắn: "Đúng vậy, chúng tôi cũng đang củng cố loại hình thâm nhập này, hơn nữa, còn trở thành một bộ phận mấu chốt bên trong, không ai có thể tránh khỏi nó. Tôi muốn cúi đầu xin lỗi tinh thần khoa học của chính tôi."
Schulle tóm tắt một chút: "Cho nên, kẻ làm ra chuyện này chính là ý thức tập thể khổng lồ bao phủ trên bầu trời Hoa Kỳ."
Trần Phong lắc đầu: "Không chỉ có vậy, mà còn cả Châu u, bao gồm rất nhiều người đã nhận được lợi ích. Tất nhiên, tôi không nên nói những lời này trước mặt ông, Schulle tiên sinh. Tôi chỉ muốn giải đáp vì sao những người như tiến sĩ Lauerson và Ilan sẽ hình thành định kiến mà thôi."
Laursen thở dài: "Đây là một sự thao túng tư tưởng lâu dài, ảnh hưởng của nó đã ăn sâu vào rễ, thâm căn cố đế."
Tiến sĩ Ilan gật đầu: "Đây là sự thật. Thật là khủng khiếp."
Trần Phong lại lắc đầu: "Kỳ thực, đây không phải là điều kinh khủng nhất. Bởi vì tâm lý của người tràn ngập tính ngẫu nhiên, nên vẫn có chỗ cho thủ đoạn tâm lý này bị phá vỡ. Thâm nhập tư duy sinh lý còn đáng sợ hơn cả chuyện này, mức độ cũng sâu hơn, càng không thể thay đổi."
"Cái gì! Không thể nào, không ai có thể làm được điều đó cả."
Trần Phong lắc đầu, chỉ lên trần nhà: "Đừng tưởng nhân loại vĩ đại ghê gớm, trong vũ trụ vô tận này, chúng ta chỉ là vi sinh vật sống trên một hạt cát bé xíu mà thôi. Có một số thứ các ông không thể nhìn thấy, nhưng chúng đã tồn tại một cách khách quan. Ảnh hưởng cũng đã có. Kẻ thù thực sự của chúng ta đang ở bên ngoài kia."
Cả ba người đều tràn ngập kinh hãi, đến mức trợn mắt há mồm.
"Cái gì?"
"Anh đang nói cái gì vậy?"
Schulle: "Trần tiên sinh, anh đừng đùa như thế."
Trần Phong chỉ cười, không nói lời nào.
Ba người còn lại dần dần nghĩ đến thành tựu của Trần Phong, với trí tuệ của hắn thì phán đoạn như vậy tựa hồ có vẻ hợp lý.
Chỉ là, nếu là người khác mà nói ra điều này, rất có thể đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận