Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 881: Nên Đặt Tên Con Là Gì Bây Giờ?

Tất nhiên, không phải người phụ nữ nào trên thế giới này cũng độc lập như Đường Thiên Tâm.
Trong những năm chiến tranh, để duy trì sự sinh sôi nhanh chóng của giống nòi và để đảm bảo dân số, đa số người dân rất cởi mở với một số quan niệm, cho dù họ không rảnh để làm cái kia, thì hầu hết họ đều rất tùy ý trong vấn đề tổ hợp phối đôi.
Dù sao cũng đã có trí tuệ nhân tạo thay thế con người, lại có thêm công nghệ giám sát gen toàn diện, chỉ cần treo máy và ủy thác cho trí tuệ nhân tạo là bạn đã có thể 'thu hoạch' được một bé con kháu khỉnh đáng yêu lanh lợi thông minh, lại còn có thể lớn lên với tam quan vô cùng lành mạnh, trở thành một người có ích, thì mắc mớ gì lại không làm.
Ví dụ, lão lolita Âu Thanh Lam vừa rồi, cô ấy chính là một fan trung thành của công nghệ đào tạo nhân tạo.
Cho đến nay, Âu Thanh Lam vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng kết hôn, thậm chí còn chẳng cùng giường với người khác giới, nhưng cô đã mang phong thái của ông tổ Âu Tuấn Lãng phát huy đến cực hạn.
Hậu nhân do Âu Thanh Lam mở rộng đã lên đến 6 đời, với tổng nhân khẩu lên đến mấy chục nghìn người, hơn nữa, tất cả đều là nhân tài đỉnh cấp.
Âu Thanh Lam cũng thường thúc đẩy cô bạn thân Đường Thiên Tâm, nhưng vô ích.
Đường Thiên Tâm vẫn như cũ, chẳng mảy may dao động.
Sự ích kỷ của cô trong phương diện này, cùng với xu hướng tự vệ thể hiện rất nhiều lần trong chiến tranh, đã hạn chế tầm cao của cô nàng.
Nhưng cô nàng chẳng thèm quan tâm.
Lúc này, Đường Thiên Tâm lại dò xét tâm tình của mình, chậm rãi chuyển thành bộ dạng sùng bái, hơi khom lưng cúi đầu: "Xin chào, nhà hiền triết đại nhân. Tôi là...."
Trần Phong ho nhẹ một tiếng: "Mẹ đứa nh...khụ khụ, ặc. Xin chào, tôi đã đọc qua thông tin của cô rồi, tôi biết cô chính là nguyên soái Đường Thiên Tâm."
Trần đại sư lặng lẽ giơ tay lên, hơi hơi xấu hổ.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì gọi thành mẹ đứa nhỏ.
Cái miệng già này.
Đường Thiên Tâm sững sờ, bộ dáng lãnh khốc liền bị phá vỡ, cô nàng cũng phất tay, có chút lúng túng giống như Trần Phong: "Ầy, nhà hiền triết đại nhân, xin chào."
Thực ra cô cũng rất khó hiểu, không hiểu tại sao rõ ràng là Trần Phong đang 'đàm đạo' theo thứ tự địa vị từ thấp đến cao, nhưng khi đến lượt cô, thì lái bẻ lái sang Lộ Tiên Phong và Âu Thanh Lam trước, để một mình cô đến cuối cùng.
Hắn có ý đồ gì?
Chẳng lẽ có nhiệm vụ tối mật giao cho mình à?
Mình có đảm nhiệm nổi không.
Suy nghĩ trong đầu Đường Thiên Tâm xoay chuyển, trong lòng bắt đầu phân tích ý đồ của Trần Phong.
Thực ra lúc này Trần Phong cũng chẳng kịp chuẩn bị gì cả.
Người cũng đã giữ lại rồi, nhưng phải nói gì đây.
Nếu nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình, thì quả thực Trần Phong muốn bước tới siết chặt lấy tay cô, xem xem đôi tay ấy có phải đã trở nên thô ráp hay không.
Nhưng hắn biết, Đường Thiên Tâm không phải là người tiếp dẫn được thông báo, nếu hắn hấp tấp tiếp cận, hắn sẽ dọa cô sợ hãi, hoặc sẽ biến thành một sự ép buộc ngầm về mặt tâm lý của một nhà hiền triết, khiến cô phải phục tùng.
Nếu như vậy, thì chẳng còn gì thú vị cả, chẳng tốt.
Trần Phong suy nghĩ một lúc, quyết định sử dụng một cái tên vừa thân thiết lại không quá đột ngột để kéo gần khoảng cách.
Hắn lại cân nhắc một lúc, quyết định gọi cô bằng tên riêng.
"Đúng rồi. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. Tôi thấy trong hồ sơ của cô có ghi rằng cô vẫn luôn độc thân. Thiên Tâm, tôi muốn biết lý do là gì vậy?"
Bang
Bình bịch...
Trần Phong nói gì sau đó, Đường Thiên Tâm một chữ cũng không nghe thấy.
Trong đầu cô nàng lúc này như đang có hàng ngàn tiếng sấm sét nổ tung, chỉ còn lại 2 từ.
"Điềm Tâm" (*)
(*) Trần Phong gọi là "Thiên Tâm"
天心

Tiānxīn nhưng Đường Thiên Tâm lại nghe nhầm thành "Điềm Tâm"
甜心

tiánxīn - nghĩa là ngọt ngào, cũng có nghĩa là honey - người yêu.
Trần Phong còn chưa nói xong, hình chiếu của Đường Thiên Tâm trong nháy mắt biến mất trong quảng trường, chỉ còn lại mỗi Trần đại sư với vẻ mặt bối rối nhìn quảng trường trống rỗng.
WTF?
Người đi đâu rồi?
Trong phòng nghỉ của văn phòng đệ tam nguyên soái, Đường Thiên Tâm bật thẳng người dậy từ trên giường, mặt đỏ phừng.
Đường Thiên Tâm che hai bên gò má, khuôn mặt đỏ bừng từ đỉnh trán xuống cổ, nóng rực, có thể đun sôi nước.
Cô nàng che trái tim, nó như thể sắp nhảy ra ngoài.
Trong đầu hoàn toàn hoang mang.
Vừa rồi nhà hiền triết gọi mình là gì chứ?
Điềm Tâm?
Honey?
Ông trời ơi!
Chuyện này... Không thể nào!
Có lẽ hắn chỉ gọi mình là Thiên Tâm, chỉ gọi tên mình thôi.
Cũng không đúng.
Hắn để ý đến tình trạng hôn nhân của mình, biết mình còn độc thân, lại còn rất tò mò về điều đó.
Vậy thì chắc hẳn là hắn rất có hứng thú với mình.
"Tian" được phát âm ngang.
Như vậy, có lẽ hắn chỉ gọi Thiên Tâm mà thôi.
A, mình phải làm gì bây giờ.
Quả thực chưa bao giờ mình nghĩ tới chuyện này cả
Lỡ may hắn đề nghị thật thì sao, mình phải làm gì đây?
Gen của mình có xứng với hắn không nhỉ?
Mình và hắn có thể thuận loại sinh con đẻ cái ư?
Đứa nhỏ sẽ như thế nào nhỉ?
Đặt tên gì mới hay nhỉ?
Ặc!
Mình làm sao vậy?
Khoan, tại sao vừa rồi mình lại bỏ chạy chứ?
Mình vẫn chưa trả lời hắn mà.
Hắn sẽ không tức giận chứ?
Mà Trần Phong quả thực đang rất tức giận.
Hắn quay đầu nổi giận đùng đùng trừng Phồn Tinh: "Có phải cô đá người ta ra khỏi kênh không hả, tôi còn chưa nói xong đâu!!?"
Phồn Tinh trợn tròn mắt: "Đừng có nghĩ tôi nhỏ mọn như thế nhé, tôi không hiểu cái thể loại ganh ghét đố kị gì đó của nhân loại các anh đâu. Vừa rồi là do nhịp tim của cô ấy quá nhanh, nên mới kích hoạt cơ chế bảo vệ tự động của liên kết thần kinh, rồi mới cưỡng ép đánh thức mà thôi."
Trần Phong gãi gãi đầu, "Thì ra là vậy, cô gái này cũng thật là. Cũng đã là đệ tam nguyên soái rồi mà không vững vàng gì cả, chả nhẽ mị lực của tôi lớn thế à?"
"Làm ơn đi, tự giác một chút đi. Anh chính là nhà hiền triết vĩ đại mà người người sùng bái cả 1100 năm đấy. Đệ tam nguyên soái vừa nhìn thấy anh là đã có cảm tình rồi, đã vậy vừa gặp lần đầu mà còn gọi người ta là Điềm Tâm, Honey với chả Honey. Ai mà chịu được? Buồn nôn chết mất."
Trần Phong ngẩn ra, "Không phải, chẳng phải tôi gọi là Thiên Tâm à?"
Phồn Tinh thả một đoạn ghi âm.
Trần Phong lắng nghe cẩn thận. Vừa rồi phát âm của mình hơi có vấn đề, giọng hơi run, nên chữ "tian" nghe bị lệch.
Thực xấu hổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận