Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 713: Thế Giới Của Người Trẻ Tuổi

Trần Phong lại chỉ vào đám quần len bên cạnh, hỏi: "Vậy đây là cái gì?"
"Từ sau khi lạc mất cậu, mỗi năm bà của cậu đều đan quần len. Bắt đầu đan từ khi cậu hai tuổi, cứ như thế tiếp tục đan cho đến khi cậu 18 tuổi. Tổng cộng có 16 chiếc. Bà của cậu mất năm 2007, khi tôi quay lại vào năm 2008, ông nội cậu nói rằng cháu trai của tôi mới sinh nên có thể dùng được mấy thứ này, vì vậy đưa chúng cho tôi để tôi mang đi. Nhưng sau khi 5 tuổi, cháu trai nhỏ của tôi không thích mặc chúng nữa. 4 cái này là đã mặc qua vài lần, từ lúc nó 2 tuổi cho đến khi 5 tuổi. Còn lại đều mới tinh, chưa ai đụng qua. Lúc trước, tôi thực sự muốn tìm ra cậu sớm hơn để có thể đem những thứ này cho cậu, nhưng mấy lão rùa trong quận nói rằng cậu là một ông chủ lớn, là một người cực kỳ bận rộn, vậy cho nên tôi mới không gọi điện làm phiền cậu. Bây giờ, vật trở về với nguyên chủ rồi đấy."
Trần Phong cúi người, dùng ngón tay cầm chiếc quần len bằng vải bông và sợi đay với chất lượng rất bình thường và thô ráp.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết phải nói gì cả.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ gật đầu: "Vâng, cảm ơn ông nội Hồ."
Trong khoảng thời gian nửa giờ ngắn ngủi này, Trần Phong đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình lần đầu tiên bị nhấn nút phát lại, sau đó tua nhanh mấy chục năm.
Hắn lại cảm thấy mình giống một người yếu ớt.
. . .
Sau khi bàn giao mọi thứ, Hồ lão đầu ngỏ ý mời Trần Phong ở lại dùng cơm tối.
Trần Phong suy nghĩ một chút, dù sao thì hắn cũng đang nhàn rỗi, nên không hề cự tuyệt.
Hồ lão đầu đối với một đứa trẻ mồ côi của chiến hữu cực kỳ nhiệt tình.
Đó không phải là kiểu nhiệt tình hời hợt khi nhìn thấy vẻ ngoài thành đạt cùng với chiếc đồng hồ nổi tiếng của hắn lúc trước, mà lão đầu thực sự coi hắn như một nửa người nhà.
Vì tạo không khí náo nhiệt mà lão đầu còn gọi điện thoại cho từng người một, bảo tất cả các thành viên trong gia đình từ khắp các ngõ ngách của Los Angeles tụ tập trở về.
So với một Trần gia neo người, số người trong gia đình của Hồ lão đầu vô cùng 'thịnh vượng'.
Hồ lão đầu có 3 trai 2 gái, người con trai lớn nhất kế thừa công việc ở cửa hàng đồng hồ, năm nay vừa 53, sớm đã có cháu.
Con trai út của Hồ lão đầu đã ngoài 40 tuổi, cháu trai nhỏ nhất của ông năm nay vừa tròn 15 tuổi.
Một cái gia đình to, 'khai chi tán diệp' thành nhiều gia đình nhỏ, tổng cộng thì gia đình của Hồ lão đầu có tới gần 50 người, già trẻ lớn bé, bốn thế hệ ở chung một nhà.
Hầu hết mọi người đều làm ăn ở Los Angeles, đi đi về về rất thường xuyên.
Lão Hồ đã mở lời trịnh trọng gọi về, ngoại trừ mấy người còn đang ở châu Âu, Tây Á, Đông Nam Á và Trung Quốc không tới được ra, thì gần 40 người đều lục tục trở về cửa hàng đồng hồ để kịp giờ cơm.
Hồ lão đầu giới thiệu cho mọi người về Trần Phong, gặp ai cũng giới thiệu rằng hắn là hậu duệ duy nhất của ân nhân của ông.
Nếu không phải bây giờ hắn là ông chủ lớn, lão Hồ tự ti không dám 'trèo cao', bằng không thì đã muốn kết nghĩa để trở thành người cùng một nhà rồi.
Ban đầu, đứa cháu trai có chút không vừa lòng, đặc biệt không vui khi ông cố nội gọi mình từ trường về chỉ vì một người xa lạ không hề quen biết.
Cậu đã hẹn mấy người bạn học của mình mở tiệc vào tối nay.
Nhưng khoảnh khắc nhận ra 'người lạ' này chính là Trần Phong, cái tên tiểu tử này đã phát cuồng lên chỉ vì phấn khích.
Tiểu tử này là một fan cuồng âm nhạc, đối với tất cả các ca sĩ đỉnh cấp ở Châu Âu và Châu Mỹ, cậu đều thuộc nằm lòng bàn tay.
Vốn dĩ tên tiểu tử này không hề chú ý đến giới âm nhạc Trung Quốc.
Là một thanh niên lớn lên ở nơi bản xứ toàn người da trắng, chàng trai trẻ này hoàn toàn không kế thừa được 'thuần phong mỹ tục' của Hồ lão đầu. Cậu tin chắc rằng nền âm nhạc Trung Quốc chỉ toàn theo kiểu lưu lượng (nghệ sĩ có fandom lớn mạnh), cường điệu, đạo văn và đạo nhái cao.
Trong vòng xã giao của tiểu tử này, có lẽ bản thân cậu ta chính là người đã chỉ trích quê hương của ông nội nhiều nhất, tóm lại nếu thấy có điều gì hơi sai sai là ngay lập tức cảm thấy không vừa mắt liền.
Nhưng vài tháng trở lại đây, chàng trai trẻ lại lặng lẽ thay đổi suy nghĩ.
Bởi vì cậu phát hiện ra rằng ca sĩ mà mình yêu thích nhất - Katie Swift thế nhưng bởi vì một bài hát do một người Trung Quốc sáng tác mà lọt top.
Sau đó, cậu liền truy tìm nguồn gốc cặn kẽ, tìm hiểu về hai người Trung Quốc đã viết ra bài hát "Thiêu Đốt Bản Thân". Càng tìm hiểu, cậu càng khiếp sợ, và càng nghe thì lại càng nghiện.
Ngay từ ban đầu, cậu hơi xấu hổ khi thể hiện suy nghĩ chân thực của mình, nhưng khi phát hiện ra xung quanh mình có rất nhiều bạn học và bạn bè với nhiều màu da khác nhau, tất cả đều bắt đầu có thái độ cuồng nhiệt đối với một Trần đại sư có thể cứu người rời khỏi chiếc trực thăng bằng Delta wing, và khi song ca tuyệt đỉnh với Chung Lôi, cuối cùng thì sự ngưỡng mộ này cũng bộc lộ.
Cậu chàng lắc mình trở thành một fan hâm mộ siêu cấp cuồng nhiệt của Trần Phong đại sư.
Nói thế nào nhỉ, một người đã từng xem thường đất nước bao nhiêu thì bây giờ, sau khi thay đổi cách nhìn nhận, cậu chàng lại khâm phục và sùng bái bấy nhiêu.
Trước khi dùng cơm, Trần Phong đã bị tên tiểu tử từng mặc quần len của mình điên cuồng túm lấy để chụp ảnh chung, gương mặt của hắn còn lọt vào trong buổi phát sóng trực tiếp bữa tiệc của bạn học cùng lớp của cậu chàng.
Cảnh tiệc tùng ở đầu kia của màn hình chợt nổ tung.
Kỳ thực, Trần Phong cũng không thể hiểu nổi, hắn chỉ có thể vẫy tay và nói "Xin chào".
Có thể đây chính là thế giới của những người trẻ tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận