Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1198: Từ Chối

Chòm Cetus xa xôi.
Phồn Tinh: "Không hổ là đồ đệ của anh ha, giỏi nhất chính là tự trách móc bản thân."
Trần Phong lắc đầu: "Giống với tôi của ngày xưa thôi, chứ không giống tôi của bây giờ."
"Nhưng cuối cùng thì con bé cũng sẽ biến thành con người của anh bây giờ mà thôi, hơn nữa, còn là trong hình thái của một con người."
"Ừm, đúng vậy."
Trong 7 ngày này, Phồn Tinh đã lặng lẽ hoàn thành một quá trình phân tích theo chiều sâu về tư duy của Đồng Linh, cũng đã đưa ra được kết luận.
Đem mọi thứ giao cho bản năng và trực giác. thực chất, bản chất của việc này chính là sử dụng tư duy của bộ não nhân loại để mô phỏng trí não lượng tử. Cơ chế hiệu quả mặc dầu sẽ khác với sự bóp méo cưỡng bức của "Thế Ngoại Chi Ca", năng lực biểu hiện cũng sẽ khác đôi chút, nhưng phương hướng cuối cùng vẫn là giống nhau, người đó sẽ mất đi những cảm xúc thực sự mà họ có được từ lúc sinh ra, chỉ còn lại những cảm xúc giả tạo dựa trên việc mô phỏng kỹ thuật số.
Mấy chục năm gần đây, Trần Phong đã trở nên giống như lúc hắn được lượng tử hóa trong tuyến thời gian cuối cùng, ngày càng trở nên máu lạnh.
Đồng Linh chắc chắn cũng sẽ trở thành như vậy.
Chỉ là trước mắt, Trần Phong và Phồn Tinh vẫn chưa thể xác định được bộ não nhân loại sẽ thể hiện ra những thay đổi gì sau khi nó được lượng tử hóa theo cách chủ động như thế này.
. . .
Đồng Linh từ chối lệnh thăng chức do Tần Quang thay mặt chỉ huy hạm đội trao cho cô.
Nguyên văn câu nói của cô lúc đó như sau:
"Từ năm 2685, từ lúc tôi lần đầu trở thành một chiến sĩ trong chiến dịch Voyager, tính đến bây giờ là năm 2713, tôi đã ở trên chiến trường chinh chiến 28 năm, tham gia tổng cộng 7 chiến dịch cỡ lớn, chấp hành các nhiệm vụ đặc chủng 1362 lần. Tôi vẫn còn sống, chính là công lao cho nỗ lực của bản thân để tồn tại, nhưng quan trọng nhất, lý do khiến tôi vẫn còn sống là vì rất nhiều đồng đội đã hy sinh mạng sống để che chở cho tôi, hết lần này cho đến lần khác.
Quân hàm của tôi thăng lên từng bước, từ sĩ quan cấp úy lên đến cấp thiếu tướng, nhưng đồng đội trong tay tôi thì liên tục thay đổi, rất ít ai có thể kề vai chiến đấu với tôi cho đến tận bây giờ. Tôi thường có một ảo giác rằng, quân hiệu chói sáng trên vai chính là do máu của các chiến hữu nhuộm thành. Càng mất đi nhiều chiến hữu, quân chương càng chói mắt.
Những người khác vẫn hay khen ngợi tôi, nói rằng tôi là kẻ bất khả chiến bại, các chiến hữu trong tinh hệ Witten thậm chí còn đặt cho tôi biệt danh là nữ thần tiên phong. Tôi rất ngại. Nhưng trong tinh hệ Witten, tôi chính là tấm gương của mọi người, dù trong lòng có bình tĩnh hay không thì tôi cũng phải gánh lấy những danh hiệu ấy.
Tôi trở nên tê liệt, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tốt hơn nữa, làm thế nào để xứng đáng với những hy sinh của người khác dành cho tôi. Tôi cho rằng bản thân đã quen với sự hy sinh, tôi cho rằng tôi đã có một trái tim sắt đá.
Nhưng tôi chưa bao giờ trải qua một nhiệm vụ như vậy. 267 người được cử đi, nhưng cuối cùng chỉ có tôi là người duy nhất trở về. Tôi sai rồi. Mỗi một chiến sĩ trong tay tôi đều có quyền được sống. Không ai sinh ra là để hy sinh vì người khác. Tôi không nên tê liệt, càng không nên thản nhiên nhận lấy tất cả. Họ đã cho tôi nguồn năng lượng cuối cùng, và tính mạng của họ, nhưng tôi chỉ trở về có một mình. "
Giọng nói của Đồng Linh thoáng dừng lại: "Tôi ... tôi thực sự chịu đủ rồi."
"Nếu tôi để mình nắm giữ năng lực lúc đó sớm hơn, chúng ta đã có thể chuẩn bị đủ các mô-đun năng lượng bên ngoài cho T100 ngay từ lúc chúng ta xuất phát rồi, hoặc, để cho vũ khí trí năng có thể đảm nhiệm vai trò của một tàu chở năng lượng không gian là được. Như vậy, chúng ta sẽ có cơ hội để tránh việc hy sinh nhiều như thế, ít nhất cũng phải mấy chục người có thể sống sót trở lại.
Tôi đã quá tự tại, tôi cảm thấy thẹn với thiên phú của chính mình, cũng thấy thẹn với sự bồi dưỡng của mọi người, sai lầm của tôi là không thể nào tha thứ được, cho nên, cái quân hàm trung tướng này, tôi không thể nhận."
Giọng điệu của Đồng Linh rất bình đạm, nhưng thái độ của cô lại vô cùng kiên định.
Tần Quang hậm hực bỏ đi, ngay cả cuộc họp biểu dương khen thưởng cũng bị hủy bỏ vì Đồng Linh không muốn phối hợp.
Chờ đến khi Tần Quang rời đi, Cao Tiểu Thất và Opp lại thử khuyên cô.
Đồng Linh từ trên giường y tế nhảy xuống, vẫy vẫy tay: "Tôi không sao. Các anh bận gì thì cứ đi đi, tôi phải đi huấn luyện."
"A! Chị đại..."
Cao Tiểu Thất dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Đồng Linh đã đi rồi.
. . .
Phồn Tinh cũng đã ngừng nói chuyện với Trần Phong, huy động hầu hết khả năng tính toán của mình để phối hợp với công việc phân tích của viện nghiên cứu Tinh Phong Thái Dương Hệ.
Dương Trung Hoa đã truyền lại một lượng lớn dữ liệu thu được trước đó liên quan đến loài gấu nước thủy tinh thông qua một kênh mã hóa một chiều.
Nguồn dữ liệu không chỉ là phản hồi về vết cắt chém của Đồng Linh mà còn là những thay đổi mạnh mẽ xảy ra khi không gian Quy Linh nuốt chửng con gấu nước sau khi bom Toái Diệt phát nổ.
Những sinh vật cỡ lớn được cấu tạo từ năng lượng ảo mà lại có thể tồn tại trong vũ trụ năng lượng thực là những thứ có giá trị tham chiếu cực kỳ cao, có khả năng mang lại sự thay đổi công nghệ mới cho nhân loại, đồng thời, thu hẹp hơn khoảng cách giữa nhân loại và kẻ đầu têu sau màn.
Cả nhà khoa học nhân loại và Phồn Tinh đều dốc hết lực để tiến hành giải mã chuyên sâu.
Trần Phong không bận bịu gì, nên lại tập trung lực chú ý vào Đồng Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận