Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 740: Sức Mạnh Thứ N Của Hạnh Phúc

Trần Phong toàn thân chấn động, sửng sốt nhìn Chung Lôi.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau ròng rã 5 phút.
Hắn lúng túng gãi đầu: "Ừm. Có thể lắm?"
Chung Lôi vỗ vỗ đầu của hắn: "Không phải là có thể, mà chắc chắn chính là như thế, chúng ta nhất định phải tin tưởng như thế, nhất định phải nói với chính mình như thế!"
"Ha... ha ha ha... đúng đúng đúng."
Trần Phong chợt nhận ra một điều.
Khó trách trong những tuyến thời gian trước, sau mỗi lần mình xuyên qua, lúc nào cũng sẽ có một thời gian lặng yên, không xuất hiện, không giao thiệp với mọi người, thậm chí còn không làm việc, như thể rất cá mặn.
Lúc ấy, hắn không coi trọng nó lắm, cũng không nghĩ rằng có vấn đề gì lớn.
Trước đây, mỗi lần lật xem sử sách, góc nhìn của hắn phải trải dài đến cả 1000 năm, thậm chí cuộc đời "ngắn ngủi" của hắn trong quá khứ cũng đã là 100 năm.
Trong một khoảng thời gian dài như vậy, khoảng thời gian chỉ 1-2 tháng thực sự không đáng kể.
Nhìn lại từ góc độ sử liệu mà nói, cho dù bản thân Trần Phong không xuất đầu lộ diện trong khoảng thời gian này, thì hắn vẫn ở bên trong hậu trường và thúc đẩy mọi kế hoạch theo hướng đi ban đầu, cho nên mới cảm thấy không cần thiết phải để ý, không nhận ra được điểm kỳ lạ bên trong.
Giờ thì Trần Phong đã hiểu.
Thực ra, khoảng thời gian im ắng đó chính là khoảng thời gian mình sa sút tinh thần.
Lần nào cũng vậy, đều phải trải qua nỗi đau và sự hoảng sợ.
Bản thân phải hoàn thành việc xây dựng tâm lý và tự nhủ rằng có một con đường có thể thành công, rồi điều chỉnh trạng thái và quay trở lại làm việc.
Nếu hôm nay không có Chung Lôi, Trần Phong cảm thấy rằng, với tính cách của chính mình, hắn có lẽ sẽ chọn cách che giấu, sau đó dần dần hồi phục, và từ từ bước ra khỏi cái sừng trâu, thông qua việc liên tục tự động viên và ám thị tâm lý, lựa chọn tự tê liệt và tin tưởng vào một khả năng thứ hai tốt hơn, chỉ với ý chí cao cả để chiến đấu cả đời theo kế hoạch đã lập sẵn.
Quá trình này nói nghe thì dễ, nhưng bên trong có biết bao cảm xúc tiêu cực, bao nhiêu giằng xé tâm lý, bao nhiêu lần giằng co trong vũng lầy của tuyệt vọng, Trần Phong chỉ có thể đoán và tưởng tượng, rất khó để nói hết bằng lời.
Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, siết chặt đôi tay của Chung Lôi: "Thật may vì lần này có cô."
Chung Lôi: "Đúng vậy. Nên như vậy."
"Có cô bên cạnh, thật tuyệt."
Sau khi im lặng một lúc, Chung Lôi đột nhiên bật cười: "Nhưng là từ nay về sau, chúng ta chỉ là hai con người giả."
Trần Phong sửng sốt, sau đó cũng nở nụ cười, "Ha ha, cũng tốt thôi, chuyện này không quan trọng."
"Đúng, không quan trọng. Điều quan trọng là hai người giả như chúng ta có thể để lại bao nhiêu của cải cho nền văn minh cho tương lai."
"Ừm, vực dậy tinh thần và làm việc thôi."
Trần Phong trò chuyện với Chung Lôi một lúc, rồi cùng nhau ăn sáng, rồi tự mình lái xe đưa cô đến học viện George Mason.
Đúng vậy, hôm qua Chung Lôi đã nói dối.
Cô nàng không được nghỉ.
Trần Phong đưa mắt nhìn theo Chung Lôi bước vào cổng học viện George Mason.
Cô quay đầu lại khi sắp rẽ vào góc rẽ vào hành lang.
Cả hai vẫy tay chào từ rất xa.
Trần Phong quay người, lên xe, chuẩn bị lái xe rời đi.
Chung Lôi lại gọi điện cho hắn.
"Thực ra, tôi đã nghĩ ra được một bài hát mới vào buổi sáng. Hôm nay tôi sẽ không đến lớp. Tôi sẽ viết lời bài hát và giai điệu này ra."
"Bài hát gì vậy?"
"Sức Mạnh Thứ N Của Hạnh Phúc."
"Uầy, tên bài hát bình thường quá."
"Hạnh phúc vốn là một thứ rất bình thường mà, như củi gạo dầu muối tương giấm vậy."
Trần Phong mỉm cười, "Nhưng tôi tin rằng bài hát này sẽ rất đặc biệt."
"Tất nhiên. Đúng rồi, gần đây tôi đã học cách hát lại Yodel, lần sau gặp lại tôi sẽ hát cho anh nghe."
"Hả? Chính là kiểu hát của bài hát mới à?"
"Không phải."
"Vậy lúc nào thì có thể nghe được?"
"Anh đoán xem."
Sau đó Chung Lôi cúp điện thoại.
Trần Phong gãi đầu một cái, ngây ngô cười một tiếng, tiếp tục lái xe về phía trước.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tương lai như thế nào thì vẫn chưa biết.
Mỗi người ai ai cũng phải phấn đấu trên con đường của riêng mình.
Trần Phong chuẩn bị tới trụ sở chính của chi nhánh Bắc Mỹ.
Trong đầu hắn lại nghĩ đến Âu mập mạp.
Chắc chắn mập mạp đang bận bịu đọc báo cáo để làm quen với công việc kinh doanh.
Hôm qua khi vừa đến nơi, mập mạp đã đăng ký chương trình MBA tại đại học California, Berkeley.
Thực ra thì mập mạp đã có chứng chỉ MBA, nhưng anh ta sẽ học lại chứng chỉ đó, bù đắp những sai lầm đã mắc phải trước kia.
Gần đây mập mạp cứ lẩm bẩm một câu thần chú.
"Sư phụ, em sẽ không để cho anh phải thất vọng, cũng sẽ không để cho cha, vợ và con em phải thất vọng!"
Trần Phong thực sự không thích nổi câu thần chú này của mập mạp.
Hắn có một quan điểm khác.
Lời này của mập mạp khiến hắn nhớ lại phòng kén tư duy của thế kỷ 31 trong tuyến thời gian cuối cùng.
Trần Phong cũng kịp phản ứng về vấn đề lớn nhất trong quan điểm của mọi người về cuộc sống trong tuyến thời gian vừa rồi.
Vào thời điểm đó, mọi người phấn đấu và cố gắng không phải vì bản thân họ, mà vì sự công nhận của người khác.
Người này rồi lại đến người kia. khiến phạm vi được nhân rộng, bao gồm người thân trong gia đình, họ hàng, bạn bè, thầy cô, đồng nghiệp, bất cứ ai trong toàn xã hội, thậm chí cả người xưa 'dưới suối vàng có biết'.
Lấy chiến sĩ Ngân Hà làm ví dụ. Khi hầu hết mọi người trở thành chiến sĩ Ngân Hà, họ sẽ nghĩ về vinh quang của gia tộc và đạt được địa vị xã hội cao hơn trong xã hội.
Khi trở về kinh đô nước Thục, hắn cảm nhận được vô cùng sâu sắc rằng, lúc đó người nhà, họ hàng đều có sự tán thưởng và đặt sự kỳ vọng lên hắn, đồng thời cũng tự hào về những thành tựu của hắn.
Đồng thời, một số hậu bối khác trong gia tộc cũng khác vọng nhận được sự công nhận của hắn, nhưng mối quan hệ trong gia tộc rất mờ nhạt, mọi người vẫn bận rộn như cũ, cố gắng hết sức để làm tốt việc của mình, thực ra thì điều họ nói cũng đúng, họ sẽ không để một chiến sĩ đỉnh cấp như hắn phải mất mặt vì họ.
Lội ngược dòng để tìm hiểu, thì kể từ năm 2500, niềm tin cốt lõi chèo chống của người đời đã trở thành nỗ lực khiến những cố gắng của nhà hiền triết Trần Phong trở nên không uổng phí, không để cho những người đã hy sinh trước đó phải thất vọng.
Nhìn bề ngoài, đây là một thói quen tốt, cũng là con đường tắt để có được ý chí kiên định, nhưng đi đường tắt chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Cái giá phải trả này chính là việc các thế hệ sau này đã tạo ra một phòng kén tư duy nhân tạo.
Trần Phong hiện tại cho rằng tất cả điều này đều là sai lầm.
Tín niệm chèo chống người đời không nên dựa trên sự công nhận của người khác.
Bản chất của nhân sinh chính là sự phù phiếm, và nó cũng là một thành phần tạo nên dàn khung cốt lõi của phòng kén tư duy.
Động lực đấu tranh của mọi người nên dựa nhiều hơn vào sự tự định hướng của bản thân.
Tín niệm, hay niềm tin, nên là giá trị nhân sinh của chính người đó.
Động lực đến từ bên trong lúc nào cũng sẽ mạnh hơn, bền hơn và ổn định hơn động lực đến từ bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận