Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 198: Tranh Luận Giữa "Tình Địch" Với Nhau

Chạng vạng tối, hai người đi ăn tối tại một nhà hàng ở Beverly Hill.
Chung Lôi hết sức hưởng thụ bữa cơm này, thỉnh thoảng còn cười híp mắt len lén nhìn Trần Phong, lại còn dưới không gian văng vẳng tuyệt tác “Cao Sơn Lưu Thủy” do chính cô yêu cầu nhà hàng mở.
Cảm giác rất tốt, chỉ thiếu hai ngọn nến nữa là hoàn hảo.
Không ngờ trong nhà hàng lại không có, sớm thì cô đã tự chuẩn bị.
Bỗng nhiên, cửa nhà hàng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, Lại n xuất hiện tại cửa ra vào.
Đầu tiên, anh ta trông có vẻ khẩn trương nhìn xung quanh, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, "A, quả nhiên là hai người ở đây."
Lại n bước nhanh tới, anh ta nói: "Tôi vừa xử lý một vài công chuyện tại nhà Schulle tiên sinh, bọn họ đưa cho tôi voucher và bảo tôi đến đây ăn. Tôi đoán hai người Trần tiên sinh cũng sẽ tới, nên mới thử thời vận, không ngờ lại tới thật."
Trần Phong cười híp mắt, tiện tay chỉ vào cái ghế bên cạnh mình, "Đến đây, ngồi đi. Phục vụ, thêm đồ!"
Hắn búng ngón tay một cái.
Chung Lôi nhìn về phía Lại n, ‘bái phục, đúng là đồ oan hồn bất tán’!
Đương nhiên là cô nàng không thoải mái.
Tuy nhiên, đợi đến lúc Lại n ngồi xuống, Trần Phong tán gẫu với anh ta vài câu về sau, Chung Lôi chậm rãi quên đi tâm tư lúc nãy.
Trần Phong vô tình hữu ý hỏi: "Tiến sĩ Lại n, có rất nhiều người nói toán học là khởi nguồn của tất cả các bộ môn khoa học, tôi muốn biết một nhà số học như anh nghĩ thế nào?"
Lại n: "Tôi tán thành quan điểm này. Tôi tin rằng trong lĩnh vực này, tôi hẳn là một trong những người có quyền lên tiếng nhất. Tôi từng chuyên nghiên cứu về toán học tuy nhiên tôi vẫn chưa từ bỏ các ngành khác, nhất là về phương diện vật lý. Nên khi chuyển từ toán học sang vật lý ứng dụng dường như tôi không thấy có khe hở nào."
Trần Phong: "Vậy âm học thì sao?"
"Bản chất của âm học, kỳ thật cũng là quy luật toán học. Theo tôi, tất cả các định luật trên thế giới đều có thể được tóm tắt bằng các công thức toán học. Nếu không thể thực hiện được thì không phải là nó không có quy luật, mà là nghiên cứu về toán học không đủ sâu."
Trần Phong: "Vậy còn tâm lý học và sinh học thì sao? m học, sinh vật học, tâm lý học có thể kết hợp với nhau không?"
"Cũng có thể!"
Trần Phong cười, "Vậy thì tốt, tôi đang có một chủ đề lớn ở đây, nó liên quan đến âm học, sinh học và tâm lý học. Hiện tại trong nhóm có hai thành viên là tôi và Chung Lôi. Bây giờ thêm một nhà khoa học như anh là ba. Anh muốn nghe nội dung cụ thể không?"
Mỗi khi nói đến học vấn, hứng thú của Lại n lại tăng vọt, "Xin lắng tai nghe."
Trần Phong lại lần nữa câu dẫn một con cừu nhỏ, "Anh bạn, anh đã nghe qua Golden Record chưa?"

Kể từ đó, một cuộc thảo luận sôi nổi đã nổ ra trong phòng ăn của nhà hàng tư nhân cao cấp này.
Trần Phong đảm đương vai trò người trung gian, phụ trách thả con tép, bắt con tôm, khống chế toàn cục.
Trận thảo luận này do Chung Lôi đặt vấn đề từ lĩnh vực nghệ thuật âm nhạc, còn Lại n thì giải thích từ góc độ khoa học.
Bọn họ bắt đầu từ vấn đề âm thanh xung quanh ảnh hưởng đến tư duy con người, rồi tiến tới vấn đề âm thanh ảnh hưởng đến khả năng điều tiết của thần kinh, khống chế việc tiết ra hormone và các chất dẫn truyền thần kinh như dopamine.
Từ một chủ đề lớn ban đầu, ba người triển khai thành một cuộc thảo luận rộng và tinh chuẩn hơn.
Mặc dù Chung Lôi chưa từng cuồng vọng hay tự đại, nhưng Trần Phong biết cô nàng là người có thiên phú âm nhạc nhất toàn thế giới hiện nay.
Năng lực của Lại n cũng không kém bao nhiêu.
Anh ta đọc rất nhiều sách, càng kinh khủng hơn nữa là dường như đều hết sức tinh thông.
Mặc dù thành tựu của anh ta trong các ngành khác không đuổi kịp mức độ tinh túy trong phương diện toán học và vật lý ứng dụng, nhưng cũng đã đạt đến trình độ giảng viên đại học hoặc có thể còn hơn.
Tiềm lực của Lại n chính là cấp tông sư, cấp độ mà trong hậu thế sau này đã gần như không thể sinh ra được loại nhà khoa học đại tài như vậy nữa.
Chung Lôi: "m thanh là một loại sóng, loại sóng này có thể dẫn phát cộng hưởng đại não, và sau đó tiết ra các chất…"
"Đúng vậy, nhưng chúng ta cần quay về phân tích trên góc độ cơ thể người. Dạng sóng gì cùng tần suất bước sóng như thế nào có thể thúc đẩy sự tiết chất dẫn truyền thần kinh? Các chất dẫn truyền thần kinh của con người bao gồm… Bộ não con người chịu trách nhiệm về các cảm xúc và chức năng khác nhau, các bộ phận là… Quá trình từ sự ra đời của những “máy phát” này đến việc truyền thông tin dọc theo dây thần kinh là..."
Sau khi nghe được đến đây, Trần Phong chỉ còn lại toàn mơ hồ.
Hắn đã học qua thứ khoa học công nghệ thâm ảo của 800 năm sau, nhưng học chẳng đâu ra đâu cả, hơn nữa còn có hàng trăm lỗ hổng giữa tri thức mấy trăm năm hắn cũng chẳng “mua” được hết.
Hai đầu kết nối không được, hắn cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng hắn cũng không để ý chút nào, hắn có thể không hiểu, chỉ cần hai người này hiểu là được rồi.
Trên con đường thảo luận, người phục vụ tới nói với bọn họ là quán chuẩn bị đóng cửa.
Trần Phong đưa ra 50,000 đô, để người phục vụ và lão bản của anh ta quyết đoán tăng ca.
Trận thảo luận này rất lớn, một mực kéo dài đến 3 giờ 40 phút sáng.
Lại n trở về Beverly Hill với một sự chưa thỏa mãn, Trần Phong và Chung Lôi thì ngồi máy bay trực thăng trở về học viện Mason.
Toàn bộ hành trình Chung Lôi không nói gì nhiều, hiển nhiên là cô vẫn đang chìm đắm vào hồi thảo luận kịch liệt vừa rồi.
Đến tận lúc Trần Phong đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, khi chuẩn bị lên lầu, cô mới lấy lại được tinh thần, quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trần Phong.
"Chờ đi, tôi biết chuyện này rất khó, nhưng tôi nhất định sẽ thành công! Tôi sẽ chờ đến cái ngày mà anh theo đuổi ngược lại tôi, đến lúc đó tôi nhất định phải hung hăng từ chối anh ba lần rồi mới đáp ứng!"
Trần Phong cười.
"Vậy cô cần học tập chăm chỉ hơn. Chúng ta chỉ còn khoảng chừng mấy chục năm thời gian, có thể dùng để chờ đợi."
"Nói nhảm!" Chung Lôi quay người, chống nạnh, bước chân kiên định, ‘đông đông đông’ lên lầu.
Trần Phong cười lắc đầu, hắn trở về với tâm tình vui vẻ.
Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng may mắn với quyết định cứu Lại n của chính mình.
Thế kỷ 21, điều gì quan trọng nhất?
Nhân tài!
Loại người nào quan trọng nhất?
Nhân tài mà hắn có thể sử dụng!
Hắn biết mình đã làm gì.
Không chỉ dựa vào cơ duyên xảo hợp, lại còn dựa vào bản thân liều mạng cứu người hai lần, hắn đã bảo vệ hỏa chủng quan trọng nhất.
Hắn đưa Lại n từ vách quan tài trở về.
Hắn đưa hai người vốn hoàn toàn không có liên quan gì, không có khả năng gặp mặt, đều lôi đến bên cạnh mình.
Một là nhà nghệ thuật đỉnh cấp ngàn năm trước, một là nhà khoa học đỉnh cấp, tuy ‘từng’ mất sớm khi tuổi còn trẻ nhưng giới hạn thiên phú cao đến mức có thể so sánh với Sergey.
Hiện tại hai vị đại tướng tài ba đắc lực này đều đang trẻ trung và khoẻ mạnh, đang ở giai đoạn tư duy nhanh nhẹn nhất, tính sáng tạo mạnh nhất.
Hơn nữa, hắn cũng tìm thấy một dịp hoàn hảo, pha một bầu không khí hoàn hảo, để hai con người kia thi đấu với nhau, mỗi người bùng nổ tinh thần chiến đấu mạnh mẽ nhất.
Đương nhiên chủ yếu là Chung Lôi không phục.
Cô nàng không phục vị "tình địch" này.
Chuyện này không quan hệ gì đến việc Trần Phong có giải thích hay không.
Dù sao khi cô nàng nhìn thấy Lại n đã thể hiện một sự hết sức không vui, cảm thấy người này đang tranh đoạt người đàn ông với mình.
Về phần Lại n, có lẽ EQ của anh ta hơi thấp, không thể phát giác địch ý Chung Lôi, nhưng sự hiểu biết về khoa học và bản năng của một học giả sẽ khiến anh ta tự nhiên phát sinh suy nghĩ độc lập tương ứng và dễ dàng biểu đạt lập trường cùng góc nhìn của mình trong khi đối với sự chất vấn và thảo luận về các vấn đề khoa học.
Trong lúc hai người thảo luận, Trần Phong phảng phất nhìn thấy những tia sấm sét được tạo ra do sự va chạm của tư duy.
Tia lửa của hai người đều tập trung đến những dẫn dắt của chính họ.
Thậm chí còn tốt hơn, Lại n đã bị kích thích bởi ý tưởng tuyệt vời của Trần Phong.
Sau cuộc thảo luận, anh ta vẫn chưa thỏa mãn.
Lại n nói với Trần Phong: "Trần Phong, tôi vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một người sáng tác âm nhạc. Bây giờ tôi muốn xin lỗi vì điều đó. Thứ mà anh theo đuổi quá vĩ đại! Tôi nguyện ý giống như Chung Lôi, trở thành người theo đuổi quan niệm của anh! Nếu quả thật có thể sáng tác ra một ca khúc như thế, như vậy chúng ta có thể có lựa chọn, cung cấp nó cho người nghe đặc biệt. Chúng ta có thể khiến người chuyên chú càng chuyên chú, khiến người tiến tới càng tiến tới! Đây là một sự trợ giúp quá lớn đối với sự phát triển văn minh nhân loại!"
Trần Phong gật đầu.
Hắn lại nghĩ tới hình thức sống còn ‘kẻ mạnh thì tồn tại’ của ngàn năm sau.
Hắn nói một cách ngập ngừng: "Thật ra có cần thiết phải chọn người nghe? Không thể cho tất cả mọi người nghe sao? Để những người chán chường sống uổng phí càng chán chường hơn, như vậy có thể khiến những người đó sớm bị đào thải một chút, chẳng phải sẽ tốt hơn đối với nền văn minh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận