Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 231: Lười Biếng Và Vô Lại

Đinh Hổ khoát tay, sảng khoái nói: "Ầy, có gì mà vất vả chứ, chấp hành nhiệm vụ chính là thiên chức của một quân nhân! Tôi vì cống hiến mà kiêu ngạo! Mặc kệ gian nan hiểm trở thế nào, tôi đều có thể vượt qua! Tôi cũng hoàn thành tốt trách nhiệm của một huấn luyện viên, đem tất cả kiến thức mà tôi có, dốc lực dạy dỗ các cậu, tôi tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa, Trần Phong cậu nhất định sẽ trở thành một chiến sĩ kiên định giống như tôi!"
Dưới ánh mặt trời, xương gò má của anh Hổ vô cùng có mị lực, cái bóng của anh ta kéo thật dài.
Trần Phong cực kỳ cảm động trước tinh thần hy sinh của anh ta, cũng âm thầm cân nhắc, lần sau phải bảo Thiên Tâm nhà mình cho anh ta đi xa xa một chút, nghe bảo trên trạm giám sát ở Diêm Vương Tinh đang rất cần người dọn rác thì phải.
"Anh Hổ, tôi nói nghiêm túc nhé. Có thể tắt tính năng phát tham số huấn luyện của hệ thống Thần Phong của tôi được không? Tôi không muốn huấn luyện dưới đôi mắt của nhiều người như thế chút nào."
Hắn dò hỏi.
Đinh Hổ lắc đầu: "Chỉ e là không được. Mục đích của tính năng này không chỉ để xếp hạng vận hành viên, mà còn giúp viện nghiên cứu quân sự dễ dàng nắm bắt được trạng thái huấn luyện của từng binh sĩ, để kịp thời cải thiện kế hoạch huấn luyện. Nếu trong cơ thể cậu xuất hiện bất kỳ phản ứng tồi tệ nào, thì bộ phận y tế cũng có thể kịp thời cứu chữa."
Trần Phong thở dài: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Thời gian thấm thoắt đã đến trưa, những người khác, bao gồm cả những lão binh trong khu căn cứ đều đang quan sát và học tập quá trình huấn luyện của Trần Phong, ai nấy đều như si như say, học được rất nhiều thứ.
Đinh Hổ bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn Trần Phong: "Cậu chơi chán chưa? Có muốn dùng chút điểm tâm không?"
Lần này, xếp hạng các phương diện tố dưỡng tổng hợp của Trần Phong lại tăng lên, lọt vào top 500 toàn quân.
Nhưng vấn đề cũng bắt đầu xuất hiện từ chỗ này.
Xếp hạng của hắn tăng lên, vẻn vẹn chỉ vì mức độ thuần thục tăng lên.
Tỷ lệ phần trăm chịu đựng của cơ thể hắn vẫn kẹt ở mức xấp xỉ 50%.
Trần Phong thả lỏng tay: "Cái gì gọi là chơi à, anh không thấy tôi đang cố gắng huấn luyện đến mức nào à? Mới một ngày mà đã tăng 200 bậc, dễ dàng lắm chắc?"
Đinh Hổ: "Cậu..."
Đúng lúc này, một binh sĩ mặc trang bị đặc biệt Thần Phong từ trên trời nhảy xuống, đáp xuống trung tâm sân huấn luyện.
Thu hồi trang bị, lộ ra gương mặt âm trầm.
Người này chắp hai tay sau lưng, lững thững bước đến.
Trần Phong và Đinh Hổ cơ hồ đồng thanh:
"Lâm Bố."
Ngữ khí của hai người khác nhau.
Đinh Hổ là cảnh giác.
Trần Phong là kinh ngạc, giật mình bởi số mệnh.
Nên nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải.
Trong tuyến thời gian này, nhân loại đoàn kết như thế, phái lưu vong chắc chắn không tồn tại.
Vậy thì, đệ nhị thiên tài với độ thức tỉnh 34,11% rất có thể là Lâm Bố.
Đinh Hổ đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng thầm: "Cậu biết cậu ta à?"
Trần Phong gật đầu: "Từng nghe thấy."
"Cậu cẩn thận một chút, người này là kẻ điên cuồng chiến đấu ấy, xếp hạng các tham số mọi mặt đều lọt top 3 toàn quân, sức chiến đấu tổng hợp chính là đệ nhất toàn quân! Cậu thì chẳng mấy quan tâm đến mấy cái diễn đàn bên ngoài, cho nên chắc cậu không biết, khi cậu dùng trạng thái chịu đựng 50% mà đã đo được số liệu oanh tạc đến mức độ này, ai nấy đều muốn biết, rốt cuộc trình độ khi cậu dùng 100% là mức nào. Chắc chắn lần này Lâm Bố đến đây là để thử sức của cậu xem sâu cạn ra sao, nghĩ cách bức ép cực hạn của cậu, đồng thời, học hỏi kinh nghiệm thông qua việc chiến đấu với cậu đấy."
Trần Phong tháo dây lưng mang hệ thống Thần Phong bên eo ra, xoay người rời đi.
Chạy chạy chạy.
Tạm biệt.
Hiện tại, hắn chưa dám vật lộn với Lâm Bố đâu.
Không phải Trần Phong sợ thua, mà là hắn cảm thấy trình độ nắm giữ độ thuần thục vẫn chưa đủ, nếu lỡ may không khống chế được sức mạnh...
Trong số mệnh của Lâm Bố có một kiếp nạn, chính là rất dễ chỉ còn lại mỗi cái đầu.
Trần Phong sợ ngộ nhỡ hắn lỡ tay, đánh cho người ta chỉ còn mỗi cái đầu thì chết dở.
Mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật của tuyến thời gian này rất cao, dựa vào đặc tính của Lâm Bố, thì hơn phân nửa là sẽ không thể chết được, cũng có thể tái tạo lại cơ thể, nhưng Trần Phong vẫn không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Dù sao thì cơ thể được tái tạo cũng chẳng tốt bằng cơ thể gốc của anh ta.
Cuộc đại chiến sắp đến, chỉ còn chưa tròn một năm, Lâm Bố cũng chẳng có nhiều thời gian để thích ứng với thân thể mới nữa.
"Trần Phong, anh đứng lại cho tôi!" Lâm Bố nhanh chân đuổi theo.
Trần Phong không thèm quay đầu lại, sải chân chạy như điên: "Tôi tan làm rồi!"
Lâm Bố đuổi theo sau: "Anh chờ một chút, chúng ta cần tâm sự!"
Đinh Hổ ở phía sau hô to: "Cậu đừng tin lời cậu ta! Lần nào cậu ta cũng bảo là tâm sự! Nhưng lần nào cũng đánh nhau cả, ai đối đầu với cậu ta đều gặp phải chấn thương không hề nhẹ đâu! Cho dù có dụng cụ trị liệu nguyên tử thì cũng phải nghỉ ngơi đến mười ngày nửa tháng lận đó!"
Mặc dù Đinh Hổ tràn ngập hy vọng đối với Trần Phong, nhưng dù sao thì hiện tại, Lâm Bố cũng là đệ nhất toàn quân, rất vang danh.
Anh Hổ sợ Trần Phong bị thương, nên mới nhắc nhở như vậy.
Trần Phong nào cần Đinh Hổ phải nhắc nhở: "Không tâm sự gì hết, tạm biệt! Người Trái Đất vĩnh viễn không tăng ca!"
Một cái chớp mắt, hắn chạy mất dạng.
Chỉ để lại Lâm Bố đứng tại chỗ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đáng giận!"
Anh ta không cam tâm.
Lâm Bố cũng là một trong số muôn ngàn người, không thể chịu được Trần Phong chỉ mãi duy trì trạng thái chịu đựng 50%.
Anh ta tìm hắn khiêu chiến, không phải là vì không cho phép người khác vượt mặt mình.
Anh ta ước gì mình thua trận.
Anh ta muốn cướp trách nhiệm của Đinh Hổ, tự mình ra tay, dùng áp lực huấn luyện cực hạn để ép bức Trần Phong không ngừng tiến lên, để vượt qua anh ta.
Lâm Bố cũng cho rằng, chỉ cần Trần Phong dốc toàn lực, cuộc chiến giữa hai người sẽ trở thành tài liệu giảng dạy sống động cho các binh sĩ Thần Phong khác tiến bộ hơn.
Anh ta đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ là không ngờ Trần Phong lại lười biếng và vô lại như thế, không hề tiếp chiêu.
"Chuyện này, Lâm thượng tá, hay là anh về trước đi? Dù gì Trần Phong cũng chỉ vừa tiếp xúc với hệ thống chiến đấu cá nhân, sao có thể so với anh được? Anh rất nổi tiếng và ai trong chúng tôi cũng biết anh rất thích khiêu chiến, nhưng nếu làm lúc này cũng thật sự quá sớm rồi."
Đối mặt với cường giả đệ nhất được công nhận trong toàn quân, tâm lý Đinh Hổ chịu áp lực khá lơn.
Anh ta tốn không ít công sức để ổn định tâm tình, cuối cùng, với sứ mạng của một huấn luyện viên, anh ta phải đánh bại nỗi sợ này.
Anh ta tiến tới góp ý một câu.
Lâm Bố quay đầu liếc mắt nhìn Đinh Hổ, mặt không chút cảm xúc, trong ánh mắt cũng không chút xao động tâm lý nào, "Để một người như anh làm huấn luyện viên cho cậu ta, đúng là không biết dùng người tài. Chẳng trách cậu ta lại không đồng ý phối hợp huấn luyện với anh."
Đinh Hổ trừng mắt, "Anh…"
Anh Hổ hết sức phẫn nộ nhưng không có cách nào cãi lại.
Không quan trọng là nhìn theo phương diện nào, mỗi lời nói của Lâm Bố đều như từng nhát dao đâm vào tim, hết sức chân thực.
Trần Phong chính là là tận lực không phối hợp với anh ta.
Trước đó, Đinh Hổ còn nghĩ là Trần Phong lười, không muốn chấp nhận loại suy đoán này.
Bây giờ bị Lâm Bố vạch trần, anh ta ý thức được rồi. Chẳng lẽ, trong suy nghĩ của Trần Phong thực sự khinh thường anh ta, nên mới không chịu đến huấn luyện?
Đinh Hổ dần dần cảm thấy suy sụp nhưng anh ta không muốn thừa nhận.
Lâm Bố tiếp tục truy kích, "Anh bảo tôi thích khiêu chiến, nhưng điều đó không đúng. Tôi chính là không đành lòng nhìn thấy dạng thiên tài này lạc vào tay huấn luyện viên phế vật như anh thì đúng hơn."
"Anh đừng quá đáng. Tôi có chứng nhận huấn luyện viên chuyên gia do quân bộ cấp!"
"Nhưng anh là phàm nhân, phàm nhân không dạy được thiên tài. Mặt khác, tôi sẽ nói cho anh biết một sự thật. Dù từ trước đến giờ tôi chưa từng học ở học viện nhưng tôi có chứng nhận huấn luyện viên cấp tông sư. Bây giờ tôi sẽ đến tìm chỉ huy của căn cứ Đại Tuyết Sơn, thiếu tướng Đường Thiên Tâm, để trình đề nghị rằng, tôi sẽ trở thành huấn luyện viên trực tiếp một đối một của Trần Phong, vậy anh có thể công không thành mà lui đi."
Không đợi Đinh Hổ tỏ thái độ, Lâm Bố triệu hoán giáp hình nhân, tung người vọt lên, lao thẳng tới khu hành chính.
Đây chính là bản tính của anh ta.
Cuồng ngạo, không coi ai ra gì, cực kỳ lạnh lùng đối với đại đa số người.
Nhưng kỳ thật cũng không thể nói là anh ta có ý xấu, bản ý của anh ta và Đinh Hổ đều là hy vọng bồi dưỡng Trần Phong thành chiến sĩ đỉnh cấp, dù có bị Trần Phong vượt mặt cũng thành vấn đề.
Trước khi Trần Phong xuất hiện, không ai biết Lâm Bố đã tự đeo lên vai mình áp lực lớn đến thế nào.
Được công nhận là kẻ có lực chiến cá nhân mạnh nhất toàn nhân loại, trọng trách của anh ta rất nặng nề, không thể buông thả dù chỉ một khắc.
Anh ta không cho phép mình bị người khác vượt qua, ngày qua ngày, năm qua năm đều kiên trì huấn luyện cường độ cao trong buồn tẻ và thống khổ, chưa từng lười biếng.
Thứ Lâm Bố quan tâm, kỳ thật không phải là danh hiệu chiến đấu cá nhân mạnh nhất nhân loại của mình. Anh ta không ngừng nhắc nhở bản thân, chỉ cần có một người đứng trước tất cả mọi người để dẫn đường, đảm đương vị trí là mục tiêu cho người khác đuổi theo, như vậy là đã đủ ý nghĩa để nhân loại có động lực tăng cường năng lực của chính mình.
Trong quá khứ Lâm Bố luôn nhận lấy phần trách nhiệm này một cách nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận