Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 872: Không Vất Vả!

Kế hoạch tiếp dẫn này đã trải qua ba lần sửa đổi, nhưng thực ra con đường cuối cùng lại là thứ mà hắn vô cùng quen thuộc.
Hay lắm, chính là một biến thể của "kế hoạch chiến thần" mà hắn căm thù đến tận xương tủy, hơn nữa, mức độ thị chúng còn rộng hơn, thời gian thực hiện cũng dài hơn, có hệ thống hơn và cực đoan hơn.
Trực giác của hắn luôn phản cảm đối với kế hoạch này, nhưng quả thực kết quả của nó lại tương đối tốt, khiến hắn không có chỗ nào để phỉ nhổ cả.
"Được rồi, quảng trường thông tin cho hội nghị mạng lưới tối mật lớn đã được thiết lập. Tất cả những người tham gia đều có mặt. Anh có muốn gặp mặt trực tiếp với mọi người không? Hay chỉ cần thông qua tôi truyền cho bọn họ một đoạn video phát biểu thôi?"
Trần Phong sửng sốt: "Gặp mặt? Nhanh vậy sao, nhanh hơn cả những gì tôi tưởng tượng."
"Đây chỉ là quảng trường giả lập mà tôi đã thiết lập thông qua việc lợi dụng mạng lưới tầng trung gian, dùng phương thức phóng chiếu tư duy để gặp mặt. Nếu anh không thích, thì có thể tạm thời gác lại, đợi đến khi anh chính thức đến tinh cầu Ảnh Tử rồi tính. Chỉ có điều ..."
Trần Phong: "Chỉ có điều, phải mất tận 2 năm nữa, tôi mới có thể đến được tinh hệ Ảnh Tử. Chưa chắc mọi người đã có thể kiên trì được đến lúc tôi đến, đúng không?"
"Đúng vậy. Khả năng là vô hạn gần bằng 0. Khoảng cách chênh lệch 42 năm ánh sáng quả thực là quá lớn."
Trần Phong lắc đầu: "Vốn dĩ thời gian 2 năm là rất vừa vặn, chỉ là viện nhà hiền triết lại không tính tới việc tôi sẽ nắm giữ chiến giáp chiết dược, rồi lại khiến mắt kép phát động tổng công kích trước thời hạn mà thôi. Đây không tính là thất bại. Thôi được rồi, nếu mọi người đã muốn gặp tôi, thì cứ gặp mặt nhau một lần đi."
"Được, vui lòng đội mũ giáp kết nối trực tiếp với sóng não, thiết lập mối liên hệ chiều sâu với dây thần kinh của Frides, sau đó tiến vào trạng thái ngủ say. Quảng trường được xây dựng trong não của Frides, anh sẽ xuất hiện trong mộng cảnh của Frides bằng hình thức nhập mộng."
Trần Phong có chút căng thẳng: "Là sao? Sẽ có rất nhiều người tham dự đúng không? Frides có thể chịu được không?"
"Xin đừng đánh giá thấp tiềm năng của sự kết hợp giữa bộ não nhân loại và năng lực của người Grass. Nếu anh chính là sinh vật đáng kinh ngạc nhất trong vũ trụ với năng lực nắm giữ thời gian, thì chí ít Frides cũng phải được xếp vào top 10."
"Được rồi."
Sau khoảng chừng 5 phút, Trần Phong từ từ mở mắt.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn có cảm giác như đã từng quen biết, đó là quảng trường hoa viên ở trung tâm thành phố Hán Châu.
Trần Phong đang đứng trên bục cao nhất của quảng trường, đứng bên cạnh hắn chính là Phồn Tinh trong chiếc đầm đỏ.
Hắn nhìn bức tượng vĩ nhân quen thuộc ở trung tâm quảng trường hoa viên, rồi lại nghiêng đầu nhìn quanh những khu cao ốc thương mại san sát, những chiếc xe buýt đỏ trắng quen thuộc, trạm xe buýt kim loại với tạo hình độc đáo và cả lá cờ đỏ tung bay trong gió phía trên bầu trời nơi quảng trường.
Ký ức của Trần Phong ngay lập tức được kéo về cột mốc 100 năm trước.
Hắn cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Một giấc chiêm bao kéo dài cả trăm năm.
Ôi thành thị này, đã lâu không gặp!
Vẫn quen thuộc và thân thiết như thế, nó gợi cho hắn nhớ lại ý định ban đầu khi hắn quyết định trở thành chúa cứu thế.
Từ bỏ nhân sinh hẫu đãi, không tiếc giá nào để lao vào gian khổ, để cuối cùng, thứ mà hắn một lòng muốn bảo vệ nhất trong sâu thẳm trái tim thực ra lại là núi sông quê hương và những người quen thuộc đã sinh ra và lớn lên ở thế kỷ 21, thế kỷ 31...
Rõ ràng chuyện mà hắn đang làm là một chuyện vô cùng cao thượng.
Nhưng động lực của hắn vẫn nằm trên người của những người mà hắn muốn bảo vệ.
Lần này, vốn dĩ hắn còn cho rằng mình đã đánh mất bọn họ.
Khi hắn xuyên tới, khi hắn nhìn thấy sự hủy diệt của Trái Đất, rồi chứng kiến cả sự hủy diệt của toàn bộ nền văn minh Thái Dương Hệ, vừa mới bắt đầu đã phải đau khổ đến nhường nào, phải khó khăn thế nào mới có thể bước ra.
Vì vậy, sau khi hắn bước chân ra ngoài, hắn vẫn quyết định làm một khán giả lạnh lùng, ẩn núp trong chỗ tối.
Rõ ràng, Phồn Tinh đã nắm bắt được một mặt chân thực nhất trong trái tim hắn, nên mới cố tình thiết kế quảng trường thành cái kiểu như thế này, cũng là vì tiếp tục đánh thức ý định ban đầu của hắn.
"Phồn Tinh, cô thực có tâm."
Trần Phong khẽ nói.
Cô gái mặc đầm đỏ bên cạnh cười toe toét: "Cảm ơn đã khen. Nhưng thật ra đây cũng là quê hương mong đợi mà mọi người trong tinh hệ Ảnh Tử khát vọng nhất. Ai cũng muốn trở về Thái Dương Hệ để xây dựng lại quê hương của mình."
Trần Phong gật đầu, "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy."
Hai người vẫn đang nói chuyện, phía dưới quảng trường bắt đầu loáng thoáng bóng người.
Đầu tiên, phác thảo hình dáng của mỗi người sẽ hiện ra, sau đó hình vẽ phác thảo sẽ dần dần rõ ràng.
Chỉ trong nháy mắt, quảng trường rộng lớn đã chật kín gần 10.000 người.
Đây đều là những nhân tài đỉnh cấp của nhiều lĩnh vực khác nhau trong tinh hệ Ảnh Tử hiện tại.
Khoảng một nửa trong số họ là mặc quân phục, lưng thẳng, đầu ngẩng cao.
Không thể nghi ngờ, bọn họ đều là quân nhân.
Ngoài ra, một phần tư trong đó mặc trang phục thoải mái màu trắng, hẳn là nhân viên nghiên cứu khoa học.
Số còn lại mặc các loại trang phục thường ngày hoặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh lam, theo thứ tự là những nhân viên có liên quan trong các lĩnh vực điều hành, phân bổ nguồn lực và quản lý công nghiệp.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều thả rơi trên người Trần Phong.
Một số người kích động đến mức hai tay run rẩy, một số đã đỏ bừng cả hốc mắt, một số khác mím nhẹ môi để kiềm nén cảm xúc, một số khác cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt nóng rực như thiêu đốt vẫn thể hiện nội tâm đang vô cùng phấn khích.
Trần Phong nhìn quanh, ánh mắt thoáng dừng lại trên những gương mặt một số người ở hàng đầu.
Chỉ cần liếc mắt hắn đã nhìn thấy mẹ đứa nhỏ đang đứng ở hàng đầu.
Cô nàng không hề mím môi cũng không để cho hốc mắt của mình ửng đỏ, mà chỉ siết chặt nắm tay để thẳng tắp ở hai bên hông, đôi mắt cương nghị, nóng rực như lửa.
Cô đã đợi Trần Phong cả trăm năm.
Già rồi.
Nhưng cô nàng vẫn mang nét xinh đẹp kinh tâm động phách, năm tháng đi qua cũng không để lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt diễm lệ ấy.
Nhìn thấy mẹ đứa nhỏ, khóe môi của Trần Phong vô thức nhếch thành hình vòng cung, khó lòng che giấu.
Thật tốt.
Quá tốt.
Trên thế giới này làm gì có điều nào tốt đẹp hơn là tưởng chừng đã mất mà có thể gặp lại sau 100 năm đây?
Trần Phong cũng thầm mừng vì bản thân hắn đã sống được đến hiện tại.
Xém một chút là đã bỏ lỡ cô.
Trần Phong khó khăn dời ánh mắt khỏi Đường Thiên Tâm, lại liếc mắt một vòng, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mọi người, phải đợi lâu rồi. Vất vả rồi."
"Không vất vả! Những chiến hữu ở bên ngoài còn khổ cực hơn chúng tôi nhiều!"
10000 người phía dưới trăm miệng một lời đáp lại, đồng đều, khí thế ngút trời.
Cũng không biết là do mọi người đã thảo luận trước về cuộc đối thoại này, hay là suy nghĩ trong lòng mỗi người quả thực thống nhất như thế.
Trần Phong gật đầu: "Ai nấy đều vất vả cả, nhưng không sao cả. Lần này, tất cả mọi người đều đã làm rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận