Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 726: Trăm Mối Ngổn Ngang

Sau khi Lưu Card, một chàng trai con lai Hoa Kiều, nhận ra Trần Phong, khuôn mặt phía sau cặp kính của anh ta bỗng trở nên đỏ bừng.
"Anh. . . anh là Trần Phong Trần lão sư ư?"
Trần Phong bày ra vẻ mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Sao vậy? Anh quen biết tôi sao?"
"Trời ạ! Làm sao tôi lại không biết anh được chứ!"
Lưu Card bỗng nhiên che miệng, kích động đến mức che mặt khóc ô ô, nghẹn ngào run rẩy nói: "Tôi. . . Tôi. . . Thực xin lỗi, tôi kích động quá rồi. Tháng trước, tôi và lão sư của tôi có tham gia công tác thử sai đối với "Những Phỏng Đoán" của anh, tôi thực sự. . . Thực sự vô cùng sùng bái anh! Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình. Không ngờ lại gặp được anh ở đây. Tôi. . . Tôi. . ."
Trần đại sư ngửa đầu nhìn trời.
Trong lòng hắn nghĩ đến một câu nói thế này.
Một thanh niên chất phác đáng yêu như thế này.
Tại sao lại. . .
Tôi có tội lớn mà!
Một người được coi là nhà văn khoa học viễn tưởng xuất sắc nhất trong ít nhất 100 năm, đồng thời cũng là mục tiêu đạo văn của hắn, ấy vậy mà lại dùng thái độ sùng bái để đối xử với hắn như vậy, trong lòng Trần đại sư có trăm mối ngổn ngang.
Khoan đã. . .
Dường như đây chẳng phải là lần đầu tiên.
Tại sao mình vẫn còn như thế nhỉ?
Haizzz, làm người mà muốn có thể diện, dù sao cũng không thể làm những chuyện không kiêng kỵ gì như thế này.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Trần Phong lại tốn thêm mấy giây để điều chỉnh cảm xúc của mình.
Hắn phóng khoáng vỗ vỗ bả vai người đối diện: "Đừng kích động, bình tĩnh một chút, so với anh thì tôi cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu cả."
James Diaz hắng giọng, ra hiệu cho Lưu Card chú ý đến tầm ảnh hưởng.
Phù phù. . .
Mất khoảng mười giây để Lưu Card hít thở sâu, sau đó mới có thể bình tĩnh lại, anh ta cười ngượng ngùng: "Thực xin lỗi."
So với Lại Ân tự tin và kiêu ngạo, mặc dù Lưu Card cũng là sinh viên ưu tú nhất của trường Berkeley, nhưng tính cách lại khiêm tốn và trầm ổn hơn rất nhiều.
Thậm chí còn hơi lộ ra chút tự ti, rất thích nói xin lỗi.
Trần Phong biết lý do tại sao.
Lưu Card rất thông minh, nhưng với thân phận hai dòng máu Trung - Nga khiến anh ta rất khó xử, đặc điểm cá nhân quá rõ ràng khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể dễ dàng nhận ra anh ta.
Mỗi một hình ảnh bị xa lánh thời thơ ấu đều được anh ta giấu kín trong lòng, tạo nên một bóng ma không thể xóa nhòa, khiến anh ta không giỏi ăn nói, mà chỉ thích viết lại suy nghĩ của mình bằng câu chữ.
“Không sao.” Trần Phong xua tay: “Anh không cần thiết phải kích động như thế, càng không cần tự coi rẻ bản thân. Tương lai anh có thể trở thành một người cực kỳ đáng gờm. Vả lại, thực ra tôi cũng chẳng có gì ghê gớm cả, cũng chỉ có một mũi hai mắt mà thôi.”
Trần Phong coi như đang động viên cổ vũ một cách khách sáo.
Hắn đang suy nghĩ về việc liệu hắn có thể làm gì đó để chỉ điểm cho Lưu Card hay không, cứ coi như một sự đền bù.
Cũng không thể tự nhiên không có lý do gì lại trực tiếp đưa tiền cho anh ta được, chuyện này sẽ khiến người khác nghi ngờ về xu hướng tình dục của Trần Phong.
Có điều, vấn đề về linh cảm này quả thực rất khó nói, Trần Phong nhất thời không biết phải làm sao để gửi gắm linh cảm hoàn chỉnh cho đối phương.
Tác phẩm văn học không thể so sánh với âm nhạc được.
Thường thì khi linh cảm âm nhạc bùng lên, đều là những ý tưởng ngắn hạn kích thích những trải nghiệm nhân sinh lâu dài, rồi sôi trào tựa như núi lửa phun trào, cho nên càng bị sao chép thì linh cảm của Chung Lôi càng trở nên mạnh mẽ.
Tất nhiên, cũng có thể bởi vì Chung Lôi là một kỳ tài ngút trời.
Lưu Card bị Trần Phong cướp đoạt thành quả, nhưng anh ta phải mất gần hai thập kỷ để từ từ xây dựng một "thế giới khổng lồ" hoàn chỉnh.
Vì vậy, Trần Phong rất khó có thể trả lại cho anh ta một thế giới khổng lồ khác.
Bản thân Trần đại sư cũng không phải là một người am hiểu sáng tác, chuyện này có chút khó khăn đối với hắn.
"Trần lão sư, anh thực khiêm tốn."
"Nên vậy."
Lúc này, James đã nhìn ra được rằng, Trần Phong rất coi trọng chàng trai trẻ này, bèn dứt khoát để Lưu Card, người đã quen thuộc với hoàn cảnh của studio, làm người hướng dẫn cho Trần Phong.
Vừa thoát thân đã phải suy ngẫm về việc xây dựng bố cảnh.
Sự sắp xếp của James phù hợp với ý định của Trần Phong.
"Card, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi."
Hai người đi được vài chỗ, Trần Phong đã chủ động trao đổi số điện thoại.
Lưu Card được 'sủng' mà sợ.
Anh chàng này không hổ là sinh viên ưu tú của Berkeley, hiểu biết rất rộng, làm việc cũng rất nghiêm túc, tỉ mỉ, cơ bản khi đứng trước những bối cảnh quan trọng, anh ta có thể nói lên ý đồ sắp đặt của James lúc đầu.
Ban đầu Trần Phong còn say sưa thích thú nghe giảng.
Xét cho cùng, bản thân hắn cũng sắp đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh, biết thêm ý tưởng của các đạo diễn tên tuổi sẽ giúp hắn làm một cố vấn giỏi sau này.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Trần Phong dần dần mất hứng thú, bởi vì Lưu Card giảng giải quá chi tiết, và hắn cũng tình cờ biết được rằng doanh thu phòng vé và tình trạng danh tiếng của phim James chỉ có thể nói là tương đối tốt, nhưng còn lâu mới được gọi là phim kinh điển.
Khoảng một tiếng sau, trên bãi cát bên ngoài trường quay, dưới một chiếc ô che nắng, Trần Phong vắt chân bắt chéo ngồi chễm chệ trên ghế, trong khi Lưu Card ở bên cạnh hắn thì rất câu nệ.
"Card, anh thích khoa học viễn tưởng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Thích nhất là gì?"
Lưu Card suy nghĩ một chút rồi đáp: ""Lost Of Light", " Ring World ", "Blade Runner: Do Androids Dream of Electric Sheep?", series "Foundation"."
Trần Phong bật ngón tay cái: "Mắt nhìn tốt đấy. Nhưng anh có phát hiện ra một vấn đề hay không?"
"Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận