Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 875: Tôi Đã Làm Gì Sai?

Các quan chức cấp cao của đế chế Thần Phong, bao gồm cả Lộ Tiên Phong, quả thực không một ai đưa ra lời lẽ chất vấn, sau khi nghe lệnh, họ dứt khoát bắt đầu xếp hàng, đám đông trở thành một hàng dài.
Điều này quả thực vô cùng quỷ dị.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng cấp lãnh đạo tối cao của đế chế 35 nghìn tỷ dân lại xếp hàng như học sinh tiểu học để được giới thiệu trước mặt một người vốn rất tầm thường.
Da đầu của Trần Phong cũng có chút tê dại.
Hắn tê dại bởi 2 thứ.
Thứ nhất, hầu hết tất cả mọi người ở đây đều là 'rồng phượng' trong đế chế, có thể chi phối cả cái tính hệ. Gần một nghìn người, cho dù thời gian để mỗi người tự giới thiệu bản thân chỉ là 30 giây, thì cộng lại cũng phải mất đến 500 phút, kéo dài hơn 8 tiếng đồng hồ. Cảnh này có nét hài hước ngầm, chỉ e chẳng khác nào việc Chu U Vương đốt lửa trên đài lừa triệu chư hầu đến để lấy được nụ cười của mỹ nhân Bao Tự.
Thứ hai, càng ra sức phối hợp với yêu cầu "khó hiểu" của hắn, thì càng bộc lộ ra rằng hình tượng của một nhà hiền triết như hắn đã khắc sâu vào lòng người như thế nào, rốt cuộc thì mọi người đã sùng bái đến mức nào.
Điều này khiến hắn rấm rứt, cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Trần Phong yêu cầu mọi người sắp xếp từ sau ra trước theo thứ tự đứng ban đầu, bởi vì những người đứng ở phía sau sẽ có địa vị xã hội tương đối thấp, mục đích ban đầu của hắn là vì nghĩ rằng hẳn là sẽ có nhiều gương mặt mới ở phía sau, nên tốt nhất là bắt đầu với những gương mặt mới.
Nhưng lại không ngờ rằng người đầu tiên bước tới trước mặt mình sẽ là ...
"Xin... Xin chào, nhà hiền triết đại nhân, tôi ... tôi là Đinh Hổ, sĩ quan huấn luyện cấp hai của quân khu Đại Tuyết Sơn, quân hàm của tôi là...là....thượng úy, tôi có ..."
Trần Phong hung tợn che mặt.
A, cay cả mắt.
Anh Hổ, anh bị sao vậy?
Anh vẫn đang ở đại căn cứ Đại Tuyết Sơn, có nghĩa là anh đã thành công trở lại vị trí cũ, nhưng tại sao cấp trên trực tiếp của anh - mẹ của con tôi - đã được thăng thành đệ tam nguyên soái, mà anh thì mới tới cấp úy? Lại còn là huấn luyện viên? Cấp hai?
Rốt cuộc thì suốt 100 năm qua anh đã làm cái quái gì thế hả?
Lội mương mò cá à?
Không thể nào, với tính cách của anh Hổ thì không thể nào chịu bì bõm như thế.
Anh đã từng là huấn luyện viên đệ nhất nhân loại đó!!!
Trần đại sư tỏ ý tôi CMN phục rồi.
Phồn Tinh trong lòng giải thích với hắn: "Theo kế hoạch người tiếp dẫn. Viện nhà hiền triết cho rằng nếu anh sinh ra bên trong tinh hệ Ảnh Tử, thì rất có thể anh sẽ trực tiếp xuất hiện tại căn cứ huấn luyện quân sự Đại Tuyết Sơn. Đinh Hổ đã từng nhiều lần là người dẫn đường cho anh, nên viện nhà hiền triết đã cho rằng lời kịch "Binh nhì Trần Phong, ra khỏi hàng" rất quan trọng. Vì vậy, báo cáo thăng chức của Đinh Hổ luôn bị bác bỏ. May mắn thay, anh ấy luôn nhẫn nhục chịu khổ, chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn, luôn hoàn thành tốt chức trách của mình. Lúc này anh ấy hơi căng thẳng, có lẽ vì không ngờ rằng một trung úy nho nhỏ như anh ấy sẽ được ở lại chỗ này. Chức hàm của anh ấy hiện là thấp nhất trong tất cả mọi người."
Khóe miệng Trần Phong giật giật.
Thì ra là thế.
Trần Phong hơi bùi ngùi xúc động, vô thức đưa tay lên vỗ vỗ bả vai của Đinh Hổ: "Anh Hổ, đừng căng thẳng, anh như thế này rất tốt. Anh Hổ, anh đã vất vả rồi."
“Hả?” Đinh Hổ lập tức như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm.
Những người xếp hàng ở phía sau càng xôn xao hơn.
Cái gì!
Nhà hiền triết đại nhân gọi vị trung úy này là gì?
Anh Hổ?
Anh?
Một số thành viên cốt cán của viện nhà hiền triết thì dở khóc dở cười.
Những người không biết rõ tình hình thì hoặc choáng váng chấn động hoặc trợn mắt há hốc mồm.
Quỷ thật!
Nhìn thấy đám người phía sau náo động, Trần Phong mới nhận ra được mình bị hớ, nhưng chỉ ho khan một tiếng: "Được rồi, được rồi, Đinh Hổ, anh đi đi."
Có trời mới biết trong nháy mắt này, trong lòng anh Hổ đã phấn khích như thế nào, nhấc lên biết bao sóng to gió lớn.
Mắt anh ta mở to, miệng há thành hình chữ O, vành tai cũng run run.
Một thoáng sau, bóng dáng Đinh Hổ biến mất.
Trái Đất Ảnh Tử, căn cứ Đại Tuyết Sơn, Phòng 805, Tầng 77, Tòa nhà D, ký túc xá dành cho huấn luyện viên.
Đinh Hổ tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó giấu mặt dưới chăn bông mà khóc.
Trời ơi!
Nhà hiền triết gọi mình là anh Hổ!
Hắn gọi là anh (trai) đấy!
Mình... Đinh Hổ mình có tài đức gì chứ!
Phần giới thiệu bản thân trong quảng trường hoa viên vẫn tiếp tục.
Để tiết kiệm thời gian và không làm chậm trễ công việc bình thường của các vị đại lão, Trần Phong tỏ thái độ hoàn toàn khác với người tiếp dẫn và người không tiếp dẫn.
Để tạo ấn tượng sâu sắc hơn với người không tiếp dẫn, Trần Phong thường sẽ cho bọn họ thời gian giới thiệu nhanh trong 20 giây, cũng chỉ đơn giản khuyến khích một hai câu.
Hắn thường sẽ lặp lại tên của đối phương một lần, nhận xét ngắn gọn một hai câu về công việc của đối phương, nói vài lời dễ nghe như "làm tốt lắm", "tiếp tục phát huy", "mong chờ thành quả của anh/chị", "hy vọng chúng ta có thể kề vai chiến đấu", v.v. Vâng lời.
Còn khi đối diện với người tiếp dẫn, tức là những người quen cũ, thì biểu hiện của hắn lại vô cùng chân thật.
"Xin chào, nhà hiền triết đại nhân, tôi là Bàng Đức..."
"Tôi biết sức chiến đấu của anh có thể trụ được, người tiếp theo."
Bàng Đức: "Hả?"
"Tiếp theo, tiếp theo."
...
Diệp Lộ Minh: "Xin ch..."
"Người tiếp theo."
Diệp Lô Minh: "...ào..."
...
Tiểu Chu - người quen cũ - tân binh căn cứ Đại Tuyết Sơn cũng đứng lên đi tới.
"Xi..."
"Người tiếp theo."
Tiểu Chu: "..."
Tỉnh dậy từ ký túc xá của sĩ quan cấp tá, Tiểu Chu ngồi trên giường, ngây người, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, vô cùng hoài nghi nhân sinh.
Thậm chí tôi còn chẳng thốt được chữ "xin" trong "xin chào" á!
Sao lại "người tiếp theo" rồi?
Tôi đã làm gì sai?
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
Sử sách đã viết lại rằng, nhà hiền triết của thế kỷ 21 là người cực kỳ theo đuổi hiệu suất công việc, hận không thể dùng một giây như hai giây, thậm chí là càng hận không thể có 24 tiếng làm việc không ngơi nghỉ.
Lúc nhỏ Tiểu Chu không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã biết được lợi hại rồi.
Đây chính là "tranh thủ thời gian" trong truyền thuyết à!
Tiểu Chu đáng thương nào biết, Trần đại sư đây chỉ là một cao thủ chuyên nghiệp trong việc lơ đẹp.
Lúc tôi và anh còn là tân binh, còn ngâm chung cái bồn tắm đấy, tôi còn biết trên mông anh có một nốt ruồi nữa đấy.
Lần sau đến đây chắc chắn vẫn có anh.
Phí lời với anh thêm làm CM gì.
Khi không gặp được người quen, Trần đại sư vô cùng nhớ buồn sót thương các kiểu.
Nhưng khi gặp lại người quen, Trần đại sư CMN đếch thèm khách khí.
Thằng cha Trần Phong này chính là kiểu khẩu thị tâm phi, vô cùng méo mó.
Cứ thế mà nhảy qua thật nhanh, Lâm Bố liền xuất hiện trước mặt Trần Phong với bộ quân phục thượng tướng.
Không giống với sự sùng bái cuồng nhiệt của những người khác, ánh mắt của Lâm Bố có phần bất mãn, vẻ mặt có chút âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận