Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 113: Đáp Án Đã Có

Dựa theo phân loại của Kardashev, nền văn minh của bọn họ chí ít phải nằm giữa nền văn minh loại II - văn minh Tinh Hệ, và nền văn minh loại III - văn minh Hằng Tinh Hệ (Ngân Hà).
Quả là bất khả chiến bại, không cách nào ngưỡng mộ nổi, hoàn toàn lấy tư thế bẻ gãy cành cây khô, giống như một bạo chúa khai hỏa tiêu diệt toàn nhân loại.
Nhưng khi đối phương hành động thực tế, lại dùng phương thức cực kỳ bảo thủ ẩn nấp bên trong nội bộ để phá hủy toàn bộ Hạm đội.
Hai tình huống này vô cùng mâu thuẫn, vô cùng không tương thích, cực kỳ bất hợp lý.
Ở giữa nhất định có khe hở mà nhân loại còn chưa có cách nào biết được, đang đợi Trần Phong bước vào thăm dò, khám phá.
Đây chính là đáp án mà lần xuyên qua ngàn năm này của Trần Phong tìm được, cũng là đáp án mà hắn dùng kinh nghiệm bản thân và thân phận chiến sĩ tiền tuyến để nhận được.
Cùng một chuyện, đứng ở những góc độ quan sát khác nhau, cảm quan sẽ hoàn toàn khác nhau.
Khi làm đê bảo hộ, được chứng kiến những hình ảnh trên TV, hắn chỉ thấy đó là một vũ trụ được bao phủ bởi pháo hoa, có một loại ảo giác bị bạo chúa khai hỏa tiêu diệt.
Nhưng khi bản thân hắn là chiến sĩ nơi tiền tuyến, tận mắt chứng kiến quân cờ nổ tung, nghĩ thông suốt chi tiết và quá trình trong đó, hắn có thể ý thức được rằng, vì lần diệt vong này của nhân loại, văn minh ở tinh cầu khác đã sớm chuẩn bị hoàn hảo.
Cho tới bây giờ, đây chính là đáp án trọng yếu nhất mà hắn nhận được.
Mặc dù từ kết quả, đáp án này đối với văn minh nhân loại không có chút ý nghĩa nào, bởi vì nhân loại đã diệt vong.
Nhưng đối với cá nhân hắn mà nói, nó rất quan trọng, nó cổ vũ mạnh mẽ lòng tin của hắn.
Sáu thứ kể trên, chính là tổng kết toàn diện của Trần Phong đối với lần xuyên qua ngàn năm này.
Đây là suy diễn đầu tiên trong đầu hắn trước khi hắn tỉnh lại.
Trọng tâm suy diễn thứ hai, chính là giọt nước mắt của Đường Thiên Tâm và quân cờ trong tay cô.
Hắn bắt đầu phân tích rốt cuộc văn minh ở tinh cầu khác đã dùng âm mưu như thế nào, đã thực hiện bằng cách nào.
Đường Thiên Tâm không phải là một kẻ mềm yếu, tuyệt đối sẽ không vì sợ hãi cái chết mà rơi lệ.
Vậy thì, chỉ có một cách giải thích, ở thời khắc cuối cùng ấy, cô đã kịp nhận ra ngọn nguồn của vụ nổ chính là quân cờ trên tay mình, trong nháy mắt tinh thần của cô đã xảy ra biến hóa kịch liệt.
Một phần ký ức bị đóng băng sâu trong tâm trí của cô ấy đã được kích hoạt trở lại.
Cô ấy nghĩ rằng mình chính là kẻ phản bội đã mang tới sự hủy diệt này, hoặc chí ít cũng là một trong số họ.
Tín niệm mà cô vẫn một mực tuân theo, trong nháy mắt đã sụp đổ, lâm vào hối hận và thống khổ mãnh liệt.
Cô ý thức được rằng trạng thái trước giờ của mình có cái gì đó không đúng.
Có thứ gì đó đã thâm nhập vào, bất tri bất giác thay đổi suy nghĩ của cô, khiến cô yêu thích đánh cờ vây, còn khiến cô tự mình đem bom lên chiến hạm, do vậy, mới khiến nhân loại không thể nhìn thấy tình huống của địch nhân, chịu thất bại thảm hại.
Đường Thiên Tâm tự trách vì cô là người trong cuộc mà lại mơ hồ như thế, không có thời gian tiến hành xem xét và cân nhắc kĩ lưỡng.
Trần Phong vừa là khán giả vừa là người trong cuộc, hơn nữa, sau chuyện này vẫn còn có cơ hội nhìn kĩ và suy xét.
Hắn có thể dùng "bàn tay vàng", xuyên qua thời không một cách tuần hoàn, từ quá khứ nhìn vào tương lai để thấy được quỹ tích chân chính của địch nhân.
Nếu trừ Đường Thiên Tâm ra, toàn bộ Hạm trưởng đều bị cưỡng ép nảy sinh một sở thích không hợp với lẽ thường nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý, thì rõ ràng, đây chính là sự thâm nhập trường kỳ, toàn diện, không góc chết.
Người bị thâm nhập xâm hại không chỉ có mỗi Đường Thiên Tâm.
Trần Phong không chỉ đọc qua tài liệu của các Hạm trưởng đương thời.
Những lúc rảnh rỗi, hắn đã lợi dụng quyền hạn nhận được từ giải đấu toàn quân, dùng tâm thái xem tiểu thuyết, chuyện xưa để lật xem không ít tài liệu của các Hạm trưởng thời trước.
Đời Hạm trưởng sớm nhất mà hắn từng xem là khoảng chừng năm 2500, khi Chính phủ Trái Đất vừa thành lập không lâu.
Trần Phong phát hiện, kể từ lúc đó, các Hạm trưởng đã bắt đầu manh nha một ít sở thích kỳ quái rồi.
Trình độ thẩm thấu không cưỡng ép vặn vẹo nhân cách, về cơ bản, nó không hề lung lay hay thay thế tư duy của các Hạm trưởng.
Người, vẫn là người đó, nhưng so với tính tình vốn dĩ của bọn họ, nhưng đã kèm thêm một số bí mật nhập lậu.
Như vậy, đáp án đã có.
500 sau của bây giờ, 500 trước của tương lai, thời buổi ban sơ của Chính phủ Trái Đất, nhân loại đã bắt đầu bị thẩm thấu.
Nhưng loại thẩm thấu này có lẽ đã phải đánh đổi rất nhiều, hoặc giả, bởi vì khoảng cách và rất nhiều thứ khác mà nó chỉ có thể nhằm vào một số ít người, cũng chính là các Hạm trưởng, hoặc là một ít vị lãnh đạo.
Đồng thời, vì phòng ngừa bị phát hiện, hiệu quả của việc thẩm thấu cũng không mãnh liệt cho lắm, mà chỉ dám ẩn núp bí mật, cho đến thời khắc cuối cùng mới đột nhiên bạo phát.
Không ai biết rõ mình đã bị thẩm thấu, mỗi người đều cho rằng động cơ quyết sách của mình không hề có vấn đề.
Nhưng sự thật chính là, từ lúc vừa mới bắt đầu, địch nhân vô hình đã đem nhân loại mưu tính triệt để.
Cho nên, trong 500 tiếp đó, có rất nhiều chính sách được thông qua khiến Trần Phong cảm thấy rất kỳ quái, vô cùng khó hiểu.
Người nhân bản và người tổng hợp gen, áp chế và bóp chết cảm xúc của nhân loại, dung túng với đê bảo hộ, phong bế không gian phát triển và học tập của tầng chót nhân loại...
Bề ngoài, trông có vẻ những sách lược này đều là vì duy trì ổn định hiệu suất cao và tăng nhanh tiến bộ khoa học kỹ thuật, cũng xác thực đã đưa đến hiệu quả rất tốt.
Nhưng tiến bộ không thể thắng lợi một cách trực tiếp thì chính là tiến bộ vô nghĩa.
Cái gọi là thành công vượt trội ấy, chẳng qua là kết quả mà Chính phủ Trái Đất tự cho là đúng, phải đánh đổi cả một thế hệ, hy sinh tánh mạng của biết bao nhiêu người, mới đổi được một cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật.
Mà sau khi lịch sử văn minh đặt một dấu chấm hết, cũng chẳng ai hay biết, chân chính của "vượt trội" là gì.
Trần Phong bây giờ đã có cái nhìn rất khác.
Bóp chết cảm xúc của loài người, biến tất cả mọi người trở thành linh kiện và máy móc, sự phân công lao động một cách cực đoan, chỉ để lại một kiểu ý thức hệ xã hội rằng động cơ duy nhất chính là kéo dài văn minh, mà thật ra điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Linh cảm sáng tạo và tư duy "thiên mã hành không" thường không đến từ những người sở trường hay có chuyên môn, mà được thu thập từ những kiến thức uyên bác phong phú của dân chúng,
Dưới cơ cấu xã hội mà hệ thống quân sự thống trị, sức sáng tạo của nhân loại đã bị bóp chết rồi.
Nhìn có vẻ như năng suất lao động quá cao đã mang tới cái gọi là chế độ phúc lợi xã hội cao, thỏa mãn những nhu cầu tồn tại cơ bản, nhưng còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu giải quyết nguy cơ và lao ra Thái Dương Hệ.
Năng suất chỉ là một giá trị thặng dư tương đối, không phải là giá trị thặng dư tuyệt đối.
Có thể che giấu sự xuất hiện của mạt thế để ngăn chặn khủng hoảng trong dân chúng, nhưng không thể che giấu khoa học, bóp chết năng lực sáng tạo và không gian phát triển của trăm họ.
Nếu như tất cả mọi người có thể liên kết với nhau, cùng nhau hành động, thì có lẽ đã không phát sinh câu chuyện bi thương của tiền thân viện Huyền Vũ, lại có thể đột phá tình cảnh thắt cổ chai của khoa học kỹ thuật.
Từ lúc vừa bắt đầu, căn bản không nên để suy luận logic quá mức máy móc thay thế cảm xúc của nhân loại, không nên lựa chọn phương pháp kết hợp gen thay cho phương pháp tự nhiên.
Vì những người được sinh ra bằng cách kết hợp gen, có xác suất trở thành đê bảo hộ quá cao,
Giống như Đường Thiên Tâm như vậy, nhìn như là người được tự do kết hợp mà thành, nhưng bản chất vẫn chẳng khác gì kết quả chọn lọc của máy móc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận