Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1288: Tầm Nhìn Xa Hơn

Chu Đông Lai từng biểu thị sự lo lắng của mình, ngầm ám chỉ rằng anh hy vọng Đường Hạ Ngạo sẽ khống chế sở thích của mình lại một chút.
Nhưng Đường Hạ Ngạo lại tỏ ý rằng, khi cậu điêu khắc những nhân vật này, cậu sẽ không ngừng cường hóa nhận thức trong tâm trí, cụ thể hóa nhân sinh của đối tượng điêu khắc vào tận đáy lòng, điều này có thể cường hóa ý thức về lịch sử của cậu.
Nếu không có sự chèo chống của những thứ này, thì có lẽ cậu sẽ chất vấn bản thân về thân phận nhân loại của mình.
Việc này lại có đôi chút liên quan đến trách nhiệm của Đồng Linh.
Từ khi Đường Hạ Ngạo hiểu chuyện, cậu luôn phải đối mặt với những rắc rối đời thường, một vài cô bé trong lớp luôn tỏ ra cực kỳ hứng thú với cậu, sau đó Đồng Linh đã nói cho cậu biết chân tướng về cách ly sinh sản và kế hoạch Nữ Oa - thứ vẫn đang được tiến hành đến giờ.
Căn phòng nho nhỏ không ngừng vang lên tiếng sột oạt, mảnh vụn gỗ vào thùng rác như những bông tuyết.
Vẻ mặt của Đường Hạ Ngạo cực kỳ tập trung, vô cùng chuyên chú.
Đột nhiên, cổ tay cậu cảm nhận được sự run run liên hồi.
Đường Hạ Ngạo nhấn mở.
"Tiểu Đường, con ngủ chưa?"
Đây là giọng của Chu Đông Lai.
"Dạ chưa, thầy có chuyện gì sao?"
Đường Hạ Ngạo có hai gia sư sau giờ học, một là Đồng Linh, người còn lại chính là Chu Đông Lai.
"Dạo gần đây con đang tạc tượng của ai vậy?"
"Một nhạc sĩ có tên là Lộ Vy, một trong những người sáng lập hội Cứu Thế."
"Ồ? Con cảm thấy thế nào về nhân sinh của cô ấy?"
"Đây là một người phụ nữ đáng gờm. Mặc dù sinh ra trong một gia đình như vậy, nhưng cô ấy vẫn có thể thoát khỏi lối tư duy cá nhân và chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi từ rất sớm. Mà ở thời đại đó, đây là điều không dễ dàng gì, rất vĩ đại."
"Đúng vậy. Mọi người đều biết tình cảm của cô ấy dành cho nhà hiền triết, nhưng cô ấy chưa bao giờ sa ngã hay lún sâu vào chuyện tình cảm, cũng chưa bao giờ gây rắc rối cho nhà hiền triết, cũng như chưa bao giờ gây ra tác động tiêu cực đến sự tiến bộ của nền văn minh. Nếu không nhờ những thành tựu về chính trị của cô ấy, thì có lẽ Chính phủ Trái Đất đã ra đời muộn 30 năm. Chính sự tồn tại của những con người như thế, chúng ta mới có được ngày hôm nay."
Đường Hạ Ngạo gật đầu: "Đương nhiên. Cũng như những gì thầy Chu đã nói về ý nghĩa của lịch sử vậy. Lịch sử vừa là sự kiện vừa là nhân vật. Khi học lịch sử, trước tiên chúng ta cần phải tóm tắt sự kiện, nhưng sự tồn tại của tinh thần cá nhân lại phải dựa vào rất nhiều cái tên của rất nhiều nhân vật lịch sử. Đương nhiên, dù trong ghi chép lịch sử có chi tiết tường tận thế nào, thì cũng không thể tái hiện trọn vẹn hình tượng của một người. Mỗi người sẽ tùy theo nhu cầu của tinh thần mà xây dựng nên những hình tượng khác nhau về cùng 1 nhân vật lịch sử. Cũng giống như hình tượng nhà hiền triết trong lòng con và nhà hiền triết trong lòng thầy vậy, chắc chắn khác nhau. Thầy trong lòng con, và thầy trong lòng thầy cũng sẽ khác nhau."
Chu Đông Lai: "Nhưng ý nghĩa của sự thật lịch sử lại nằm ở chỗ, khi xây dựng hình tượng nhân vật lịch sử trong lòng mình, mọi người đều có thể nắm bắt được những bản chất cốt lõi. Vì trong lòng mỗi người đều có một hình tượng của cùng 1 nhân vật lịch sử, nên nhất định sẽ có cả chỗ khác biệt và chỗ thống nhất. Những nhận thức thống nhất này sẽ tạo thành các thuộc tính văn hóa cho chủng tộc chúng ta, đặc thù dân tộc của chúng ta."
Đường Hạ Ngạo: "Lấy hạm đội của chúng ta làm ví dụ. Các chủng tộc khác nhau đến từ các tinh khu khác nhau với tính cách khác nhau, cuối cùng lại hình thành nên chủng tộc mang tên Vô Danh mà ai nấy đều tán thành, bởi vì trước khi hình thành những chủng tộc từ những tinh hệ khác nhau, chúng ta đã cùng một khởi nguồn, cùng một quê hương xa xôi. Chúng ta đều biết rằng tổ tiên của tất cả mọi người đều là Trái Đất. Mặt khác, từ lúc hạm đội xuất phát đến nay, trên hành trình viễn chinh này, tất cả mọi người đều đang viết nên một trang sử mới thuộc về chủng tộc Vô Danh, đúng không ạ?"
"Đúng vậy."
Đêm nay, hai thầy trò mở đầu bằng chuyện khắc gỗ, sau đó trò chuyện trời nam đất bắc rất nhiều.
Hai người nói về đất nước Trung Quốc của 5000 năm, 900 năm trước.
Tầm nhìn của 2 người nhảy ra khỏi cuốn "Sự Quật Khởi Từ Thuở Bé Nhỏ", một cuốn sách cổ chỉ ghi lại 200 năm lịch sử, đem tuyến thời gian tiếp tục trôi dạt về phía trước, cố gắng phân tích những điều kỳ diệu của nền văn minh sâu hơn.
Là cái nôi sinh ra Chính phủ Trái Đất, Trung Quốc cổ đại đã trải qua biết bao thảm họa.
Một quốc gia thần kỳ, diện tích lãnh thổ rộng lớn, đa sắc tộc.
Người dân ở các khu vực khác nhau sẽ có những thói quen khác nhau, thậm chí là cách nhìn khác nhau về cuộc sống, theo lý thuyết, đáng lẽ ra đất nước 5.000 năm tuổi này phải hỗn loạn như nhiều quốc gia nhỏ từng bị chia cắt trên thế giới vào thời điểm đó.
Nhưng điều kỳ diệu là, người dân đất nước này đã chú ý đến khái niệm về một cộng đồng với tương lai chung cho nhân loại từ rất lâu, trước cả khi Chính phủ Trái Đất ra đời. lừa dối thế giới. Họ không dùng khái niệm này để lừa mình dối người, không phải dùng nó để ngụy trang lừa gạt thế giới, mà họ thực sự tuân theo nó, coi nó là nguyên tắc sống của mình.
Đất nước này khát vọng khôi phục lại vinh quang ngày xưa, trở lại đỉnh cao của thế giới, nhưng lý tưởng cao cả vươn tới đỉnh cao không dựa trên khái niệm hạn hẹp “khi tôi là kẻ mạnh nhất, tôi có thể mặc sức cướp bóc của người khác”, mà là nghĩ rằng "khi tôi là kẻ mạnh nhất, tôi có thể loại bỏ mọi sự tranh chấp, dẫn dắt nhân loại bước ra khỏi Trái Đất."
Người dân đất nước này dường như có ý thức bẩm sinh về sứ mệnh lịch sử.
Đây không phải là kiểu mèo khen mèo dài đuôi hay kiểu chào mời của bà Vương bán dưa, mà rõ ràng là sự thật.
Lúc trước, nhà hiền triết Trần Phong đã chi rất nhiều tiền để thực hiện một cuộc khảo sát toàn diện bằng bảng câu hỏi.
Kết quả của cuộc khảo sát bằng bảng câu hỏi cho thấy người Trung Quốc có tầm nhìn xa hơn.
Sự phát triển của nền văn minh nhân loại trong mấy trăm năm sau đó, cho đến tận bây giờ, lại càng chứng tỏ tính đúng đắn của cuộc khảo sát bằng bảng câu hỏi của nhà hiền triết Trần Phong.
Tại sao vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận