Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 471: Tội Nhân

Lúc đầu, chỉ tuôn ra một số tài liệu đen không đau không ngứa.
Chẳng hạn, bản thân mập mạp bị bóc mẽ là phú nhị đại, nói rằng anh ta có thể trở nên nổi tiếng là nhờ đập tiền và phong bì, lợi dụng tâm lý ghét người giàu để thực hiện một làn sóng đảo ngược, vì anh ta có tiền mà phủ nhận hoàn toàn mọi nỗ lực mọi công sức của anh ta.
Tần Lộ cũng bị vạch ra rằng cô từng ở trước mặt mọi người nói muốn gả cho Trần Phong sinh khỉ con, nhưng cho đến bây giờ vẫn chỉ là tin đồn thất thiệt chẳng đến nơi đến chốn.
Bài báo mà Trần Phong và Chung Lôi cùng thuê phòng lại được mang ra, lại bắt đầu thổi phồng.
Kèm với đó là một số người nửa thật nửa giả nhảy ra, nói rằng tác phẩm mà Trần Phong tạo ra là do mình sáng tác từ nhiều năm trước, và sau đó họ vô tình làm mất bản thảo hoặc bị học sinh lấy đi, này nọ vân vân.
Không ai có thể viết được nhiều bài hát chỉ trong một ngày, hơn nữa, chất lượng còn cao như thế, linh cảm của con người là có hạn, ngay cả thiên tài thì cũng phải có biên giới.
Khi ai đó làm được điều gì đó không thể tưởng tượng nổi, thì cũng chỉ có thể chuyển sang một cách giải thích khác.
Hắn không hề sáng tác, hắn chỉ 'chuyên chở'.
Thông qua những gợi ý ám chỉ này, bài báo âm thầm bóng gió rằng số lượng và chất lượng của những tác phẩm kinh khủng mà Trần Phong tạo ra, không hè tuân theo quy luật của tạo hóa, chắc chắn có mờ ám, vân vân mây mây.
Không phải ai cũng tin và bị cuốn theo chiều hướng thông tin này, nhưng chắc chắn sẽ có người tin nó, hình tượng hoàn mỹ của Trần Phong tự nhiên lại bị phá hỏng.
Đến nỗi có thể trong sạch hay không, khi nào mới có thể lắng xuống, thì phải chờ kết quả của kiện cáo tranh chấp thì lại nói.
Đồng thời, một số vụ kiện như có như không cũng đã xuất hiện, khiến các nghệ sĩ dưới trướng của hắn cũng như những bài hát đã bán của hắn xảy ra tranh chấp bản quyền nhiều hơn, lần đầu tiên bị xóa khỏi kênh.
Những nguyên cáo này đều biết rõ "sự thật", họ biết họ đang ăn nói linh tinh gài bẫy Trần Phong.
Nhưng có sao đâu?
Họ đâu có trông cậy chính mình có thể thực sự quật ngã Trần Phong.
Giả không thể là thật, thật không thể giả.
Những gì người khác muốn là quá trình, chứ không phải kết quả.
Loại kiện tụng này một khi đã đấu tranh thì khó nói được sẽ diễn ra trong bao lâu, hoãn một năm rưỡi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho đến 5 - 6 năm thì cũng là chuyện hợp lý có tình.
Viện nghiên cứu Tinh Phong không bị ảnh hưởng nhiều, và chỉ có một số cư dân sống trong khu vực cần di dời liên quan đến việc mở rộng quy mô là nhảy ra gây rối mà thôi.
Những người này đột nhiên có ý kiến mới về thỏa thuận bồi thường phá dỡ đã được thương lượng ban đầu, họ bắt đầu gây ầm ĩ trên mạng.
Trong tám ngày này, những tình huống tiêu cực như thế này đã nổi lên tầng tầng lớp lớp, ngay cả người từng trải như Mạnh Hiểu Chu cũng có chút choáng ngợp.
Những chuyện bên u Quốc Hoa phụ trách vẫn còn tốt, nhưng suy cho cùng, nó đã khiến mọi chuyện không còn suôn sẻ nữa.
Hành động của bên kia không thể nói là 'lôi lệ phong hành', rất quyết liệt, phảng phất như thể chỗ nào cũng nhúng tay vào, nhưng bọn họ luôn có thể khống chế mức độ thu phóng.
Lão luyện, tàn nhẫn.
Có để lại đường lui, nhưng cũng đủ hung mãnh, dường như họ đã khống chế toàn bộ tình hình.
Sự việc rất nghiêm trọng, tổng giám đốc Mạnh Hiểu Chu gánh chịu mọi áp lực, đứng mũi chịu sào, thấy Trần Phong vẫn bình tĩnh như vậy, anh ta cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Thế nhưng ...Haizzz..."
Đây chính là lý do tại sao anh ta không muốn trở lại Trung Quốc.
Đương nhiên, trước khi trở về Trung Quốc, anh ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, những tưởng lần này anh ta sẽ không gặp phải phiền phức tương tự, nhưng không ngờ nó vẫn đến.
Nhưng sự bình tĩnh của Trần Phong đã đem lại lòng tin cho Mạnh Hiểu Chu, anh ta không còn cảm thấy áp lực trong lòng nữa.
Lúc này Lại n cũng đi tới, anh ta so với Mạnh Hiểu Chu còn tức giận hơn.
Lại n là một học giả thuần túy, căm thù đến tận xương tủy mấy thứ như thế này.
Lại n vỗ bàn: "Những người này chính là chướng ngại vật cản trở nền văn minh, cản trở sự tiến bộ của thời đại! Sớm muộn gì họ cũng trở thành tội nhân! Không, bây giờ họ đã là tội nhân rồi!"
Trần Phong mỉm cười: "Đừng kích động như vậy, thiên hạ như quạ kêu, náo nhiệt rộn ràng đều là vì lợi nhuận cả. Theo logic lập trường của cường giả, tự mình lấy thêm tài nguyên phân phối theo một ý nghĩa nào đó thì cũng phù hợp với đạo lý mà thôi. Chỉ có điều, nhận thức của thế giới sẽ bị sai lệch, sống trong ảo tưởng khi nghĩ rằng họ là cường giả. Điều này bao gồm cả chúng ta bên này, và cả Hoa Kỳ bên kia.
Cho dù là chính tôi, nếu tôi cũng ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra, thì chưa hẳn tôi đã không trở thành đồng loại của những người khác. Chỉ có điều, tôi sinh ra bình thường, cũng có đủ tự nhận thức, nên mới không bị loại ảo giác này mê hoặc, chưa bao giờ thay đổi. Hai người thực sự không biết đâu, để không bị lạc lối trong dục vọng quyền lực, người ta sẽ phải khó khăn thế nào."
Lại n và Mạnh Hiểu Chu khẽ gật đầu, mỗi người tự mình hiểu, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Thật ra, ai cũng tự mình tốt hơn, nhưng trong lòng sợ nhất quả thực chính là hắn cũng rơi vào vòng hận thù, bị che mắt và mù quáng.
Nếu người đứng đầu là hắn mà bị chi phối cảm xúc, thực hiện một số hành vi phi lý trí, thì đó mới là nguy cơ khủng hoảng lớn nhất.
Trần Phong vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Lão Mạnh. Anh lại suy nghĩ nhiều à?"
"Ừm."
Trần Phong mỉm cười: "Nếu tôi nói cho các anh biết, những chuyện đang xảy ra lúc này, trước khi tôi xuất ra "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên bản 2.0", thậm chí là trước khi tôi đến Boston, tôi đều đã dự liệu hết cả rồi, liệu trong lòng các anh có an tâm hơn không? Hửm?"
Lại n và Mạnh Hiểu Chu nhìn nhau, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy hoàn toàn hợp lý.
"Trong quá trình phát triển của nền văn minh, rất nhiều thứ tồn tại đều có lý do riêng của nó, dù tốt hay xấu thì nó đều mang tính ý nghĩa theo từng giai đoạn. Nhưng dù nền văn minh có phát triển đến đâu, thì kiểu cướp đoạt này cũng tương tự như tranh giành quyền phân phối tài nguyên, đều có bản chất chung là cạnh tranh. Cạnh tranh không kiểm soát sẽ mang lại hậu quả xấu, nhưng cạnh tranh có kiểm soát thì sẽ đem đến những lợi ích nhất định.
Khi tầm nhìn được mở rộng cho toàn bộ nền văn minh, quyết sách của mỗi người chỉ có thể ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng xét đến ảnh hưởng cụ thể đối với một cá nhân thì lại khác, lòng người vốn dĩ rất phức tạp, không thể kiểm soát, chắc chắn sẽ có chỗ lọt. Ví dụ như những gì chúng ta đang gặp phải, đây chính là thứ chứng minh một cách hoàn hảo rằng thế giới không phải là kiểu 'không đen tức trắng'. Xã hội chính là một đống bùn trộn lẫn cả trắng cả đen, mặc kệ nó nuốt chửng bao nhiêu người thì cuối cùng cũng sẽ trôi theo dòng sông thời gian.
Tác động tiêu cực do bên kia gây ra có lẽ sẽ kéo dài khoảng 3~5 năm, nhưng sẽ không thương gân động cốt, bởi vì chúng ta đã hoàn thành việc tích lũy vốn ban đầu. Bước đi của Tinh Phong vốn dĩ đã quá nhanh, cần phải có một quá trình lắng đọng âm thầm. Trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, tôi đã trải rộng một con đường khác ở Boston. Trong lĩnh vực giải trí, tranh chấp bản quyền và kiện cáo các tác phẩm âm nhạc cũng không ảnh hưởng gì lớn cả. Bài hát của Chung Lôi và Lộ Vy đã có thể leo lên danh sách xếp hạng Billboard, thì những bài hát của người khác cũng có thể, cùng lắm thì tất cả mọi người chuyển sang hát các bài hát tiếng Anh để thay thế.
Bất kể tình hình trong nước như thế nào, thì trong hai năm tới, tôi sẽ dùng sự thật để nói với người khác rằng, không phải 'không phải ngươi thì không thể'. Tôi tin rằng lời cảnh cáo như vậy là quá đủ. Đến lúc đó, những điều này sẽ tự khắc tiêu tán, tập đoàn Tinh Phong sẽ hòa nhập liền mạch vào nền kinh tế toàn cầu, gắn kết hợp tác Đông - Tây, bùng lên sức mạnh to lớn."
Trần Phong hiếm khi nói nhiều lời như thế với hai cánh tay hỗ trợ đắc lực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận