Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 487: Kẻ Bình Thường

Mặt đường trở nên gồ ghề.
Trần Phong vừa phải duy trì tốc độ siêu cao để tiến về phía trước, vừa phải nhảy lên xuống giữa những tảng đá mô phỏng điều kiện địa hình vùng núi.
"Đừng CMN khen thưởng tôi nữa!"
Tuy nhiên...
"Binh nhì Trần Phong biểu hiện cực kỳ xuất sắc, được đặc cách khen thưởng, mô phỏng thời tiết khắc nghiệt, hình thức mưa lớn."
Vô số vòi phun bất ngờ xuất hiện ở hai bên đường băng, chúng bắt đầu phun nước, giao nhau như suối phun.
Trong điều kiện trọng lực của 2G, những giọt nước này tuy không đạt độ cao lớn nhưng tốc độ rơi xuống lại cực kỳ nhanh, đánh vào mặt như thể gặp mưa bão.
19 phút 37 giây sau, toàn thân Trần Phong ướt như con chuột lột, tan tác, cay đắng dừng ở đích.
Mặc dù không đặc biệt thống khổ, nhưng hiếm khi hắn phải chật vật như vậy trong huấn luyện tố dưỡng quân sự.
Cái thứ đồ chơi đường băng 'hố' cha này!
Đặc biệt là đoạn cuối, trọng lực được cộng thêm những 3G, rồi lại na bài thời tiết bão tuyết, đường cũng biến thành một vùng đất đặc quánh bùn lầy, chân dẫm lên là trượt ngay, thỉnh thoảng còn có nền cao su chịu lực cao lên để chống trượt.
Mặc dù rất khó, nhưng Trần Phong vẫn làm được, trong lòng nhiều ít vẫn có chút đắc ý.
Muốn hố tôi?
Không có cửa đâu!
Trần Phong đứng bên cạnh đội ngũ: "Báo cáo huấn luyện viên! Tôi đã chạy xong!"
Giọng của hắn rất lớn, cũng sẵn sàng nghênh đón sự sợ hãi thán phục của mọi người với những biểu cảm phong phú khác nhau.
Đinh Hổ, người đang giải thích những điều mấu chốt của bộ giáp chiến đấu với những tân binh khác, quay đầu lại, "Ồ, được rồi, đứng vào hàng ngũ đi."
Trần Phong sững sờ.
'Được'?
Ý anh là gì?
Thoạt nhìn, vẫn chỉ là 'được'?
Reo hò gì đó đâu?
Sợ hãi thán phục đâu?
Chẳng lẽ mình phát huy không tốt?
Mình không trâu bò à?
Trần Phong lại nhìn về phía những chiến hữu khác.
Hắn phát hiện những chiến hữu nam có nữ có này đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút nào gọi là kinh ngạc cả!
Không phải là hắn không thoải mái vì không được thị uy, mà là khoảng cách giữa thực tế và tình huống mong đợi quá lớn, khiến hắn có chút không phản ứng kịp.
Trần Phong bước vào hàng ngũ, đầu đầy dấu chấm hỏi màu đen, học theo những người khác nghiêm túc nghe giảng.
Nghe xong hồi lâu, hắn mới thả lỏng một chút.
Mặc dù phương thức tác chiến đơn binh đã có thay đổi, nhưng vẫn không đi chệch khỏi bản chất của việc sử dụng trang bị đa chức năng.
Đây dường như là con đường duy nhất cho sự phát triển của các lực lượng vũ trang khi bị vây nhốt trong Thái Dương Hệ.
Kinh nghiệm trước đây của hắn về việc vận dụng thành thạo các loại giáp khác nhau vẫn còn hữu ích, đến lúc đó, tốc độ thích ứng của hắn có thể sẽ nhanh hơn nhiều so với những người khác.
Buổi tập huấn buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Trần Phong đuổi theo Đinh Hổ.
"Huấn luyện, tôi thực sự chỉ 'được' thôi hả?"
Đinh Hổ gật đầu: "Đúng vậy, tiêu chuẩn vượt qua 20 vòng của chiến sĩ Ngân Hà trên đường đua đa năng căn cứ Đại Tuyết Sơn là 19 phút 40 giây. Nhóm các cậu vốn là chiến sĩ Ngân Hà dự bị, độ thức tỉnh gen của cậu là 36%. Nếu không lấy đây làm tiêu chuẩn, chẳng lẽ lại muốn so sánh với tiêu chuẩn của các chiến sĩ thông thường trên mẫu hạm à?"
Trần Phong lộn xộn trong gió lộng.
Hóa ra anh thực sự biết rằng độ thức tỉnh gen của tôi là 36%, sự bình tĩnh của anh không phải là giả vờ, mà là tôi lại trở thành một kẻ bình thường.
"Đi đi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi còn phải chuẩn bị tài liệu giảng dạy mô phỏng cho các cậu nữa."
Đinh Hổ xua tay, không kiên nhẫn nổi, cứ như đang đuổi một con ruồi nhặng vậy.
Thấy Trần Phong vẫn không chịu rời đi, Đinh Hổ tự mình đi trước.
Trần Phong đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Không được, mình phải bình tĩnh.
Phải thích ứng với tình huống này một lần nữa.
Đã từng là một vương giả, là chiến sĩ đệ nhất nhân loại, lúc này tâm tình của hắn có hơi chập trùng, tâm tính phức tạp.
Hắn còn cầu mong gì khác chứ?
Thoạt nhìn lần này bên trong quân đội nhân loại có rất nhiều nhân loại Ngân Hà.
Độ thức tỉnh gen 36% "khủng bố" không đủ để khiến Đinh Hổ - một huấn luyện viên cơ bản, cảm thấy kinh diễm.
Đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng trong lòng hắn thực sự vẫn có chút buồn tủi.
Trần Phong cười khổ một tiếng.
Chết tiệt, lẽ ra mình phải cao hứng mới đúng, mất mát cái quỷ gì chứ?
Cuối cùng thì mình cũng có thể làm một tên cá mặn, không tốt chắc?
Nhưng nhớ lại lần trước hắn đã 'uy chấn thiên hạ' như thế nào, hắn lại bắt đầu cảm thấy chênh lệch quá lớn, vặn vẹo không chịu nổi.
"Trần Phong, anh đừng giận huấn luyện Đinh. Anh ấy đối với ai cũng như vậy cả, miệng thối cực kỳ, nhưng kỳ thực tâm tính rất tốt."
Một người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ xuất hiện trước mặt hắn, ồm ồm nói.
Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên, là Bàng Đức.
"Ừm, tôi biết. À đúng rồi, độ thức tỉnh gen của Bàng Đức anh là bao nhiêu?"
Bàng Đức: "Thấp hơn anh một chút, chỉ có 35. 81%."
Khóe miệng Trần Phong giật giật: "Ồ ồ, tôi biết rồi. Mà này, hiện tại ai là người sở hữu độ thức tỉnh gen cao nhất?"
Bàng Đức chỉ vào trang bị phụ trợ đơn binh của Trần Phong: "Anh có thể tự mình kiểm tra, đi thôi, đi ăn cơm nào."
Trần Phong vừa đi theo sau đám người bọn họ, vừa liếc nhìn danh sách.
Shhhhhhh...
Danh sách được sắp xếp rõ ràng.
Lâm Bố: 37,66%.
Bernsta Gaye: 37,05%.
Lộ Tiên Phong: 36,65%
Đường Thiên Tâm: 36,64%.
u Thanh Lam: 36,61%.
Đổng Sơn, Marech, O'brian, Thẩm Trường Hà...
Matilde, Vu Mộng Anh, Lawrence Danielle...
Hàn Dữ, Charles Louis, Immanuel Prato, Gaius Yurius, Diệp Phong...
Diệp Lộ Minh...
Một chuỗi dài những cái tên lít nha lít nhít.
Đến nỗi, cái tên của hắn không hề lọt vào top 500.
Tên của hắn được hiển thị riêng biệt ở phía dưới, tổng thứ hạng là 176571.
Xong đời!
...
Hắn chỉ là một tân binh dự bị, thậm chí còn chưa thực sự nhập ngũ, nhưng lại có thể dễ dàng tra được những thông tin toàn diện và có sức nặng như vậy, đây điều mà hắn không thể ngờ tới.
Rất nhiều cái tên quen thuộc với hắn đều có trong đó, gần như bao gồm toàn bộ cấu trúc cao tầng của trận doanh nhân loại lần trước.
Về cơ bản, tất cả mọi người đều ở đây, hầu như chẳng bỏ sót một ai, thậm chí có thể nói là toàn bộ thành viên đều tề tựu đông đủ ở đây.
Gặp gì biết nấy, dòm đốm biết báo.
Chính phủ lần này có thể công khai thông tin đến mức cực hạn như vậy, điều này cho thấy nhân loại không cần đề phòng bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nội bộ nào.
Người cầm quyền hành chính, lãnh đạo quân sự, lãnh tụ khoa học, lãnh đạo sản xuất, công nhân dây chuyền sản xuất và những tầng lớp nhân dân các ngành nghề bình thường đều tham gia vào sự nghiệp chung của nền văn minh.
Đến nỗi động cơ của việc công bố thông tin của Chính phủ trong năm này, không cần đoán cũng biết rằng, Chính phủ muốn thông qua bảng danh sách xếp hạng toàn diện với trình độ khoa học kỹ thuật thông tin hóa siêu cao này, khơi dậy tinh thần làm việc chăm chỉ của những người khác, khích lệ mọi người làm việc chăm chỉ để tăng cao độ thức tỉnh gen của họ.
Không phải ai sinh ra cũng đã là một cường giả, biết cách tự tạo động lực cho bản thân.
Hầu hết người bình thường muốn duy trì tinh thần nỗ lực phấn đấu, họ thường phải đặt ra một mục tiêu cụ thể để bản thân họ đuổi theo.
Có thể là để có được một thứ gì đó, có thể là để có được một mối quan hệ tình cảm nào đó, hoặc là để có cảm giác được tán thưởng.
Khi nền văn minh vật chất không thể đáp ứng đầy đủ các nhu cầu, đồng thời, có sự khác biệt rõ ràng về chất lượng cuộc sống giữa những người bình thường với nhau, thì mục tiêu của người bình thường sẽ là vật chất, nhà cửa, xe hơi, tiền bạc, hàng xa xỉ phẩm, v.v.
Nhưng những thỏa mãn vật chất này thực chất lại chính là thỏa mãn tâm lý.
Khi khoa học công nghệ phát triển cao, lực lượng sản xuất dư thừa, văn minh vật chất hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu cuộc sống, một người ăn xin cũng có khẩu phần ăn đầy đủ dinh dưỡng, giao thông thuận tiện, điều kiện y tế phát đạt, trình độ giáo dục của trẻ em nhà nghèo không khác nhiều so với người giàu, thì nhu cầu tinh thần sẽ dần chiếm vị trí chủ đạo.
Cuối cùng, mục tiêu phấn đấu sẽ hoàn toàn dựa trên việc theo đuổi những giá trị tinh thần, từ việc đạt được sự giàu có và chất lượng cuộc sống tốt hơn, biến thành, đạt được cuộc sống nội tâm phong phú, không còn gì phải hối tiếc trong cuộc sống này cùng với những sự thỏa mãn tinh thần khác.
Sự công nhận, tán thưởng của người khác; sự công nhận, tán thưởng chính mình; sự công nhận, tán thưởng của các thành viên trong gia đình; tất cả sẽ trở thành sự thỏa mãn cá nhân của người phấn đấu, tìm được ý nghĩa của sự tồn tại và phấn đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận