Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1265: Đó Là Kẻ Thù

"Đánh ngất cô ấy đi, bắt lại, để cô ấy vào cabin đông lạnh đi!"
Bill cuối cùng cũng đưa ra quyết định, từ từ nhấc chân lên và đi về phía trước.
Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt trống rỗng của Đường Dĩnh Vụ đột nhiên có tiêu cự, không còn vô hồn nữa, mà thay vào đó, chính là sát khí sục sôi ngút trời.
Bàn tay trái mảnh khảnh của Đường Dĩnh Vụ vỗ nhẹ lên khung cửa sổ, bóng dáng cô ấy biến mất.
Bill vồ hụt.
Ngay sau đó, Đường Dĩnh Vụ xuất hiện bên cạnh thi thể của vị chiến sĩ Ý Chí Tự Do lúc nãy, vươn bàn tay phải rút ra một con dao găm chiến thuật màng neutron từ thắt lưng của người chiến sĩ này.
Trong giây phút vừa được rút ra, con dao găm của cô ấy nhìn như chỉ vừa bị phẩy nhẹ xuống sàn, nhưng lại bắn ra tia lửa ngút trời.
Cơ thể của cô bắt đầu xoay vòng với tốc độ cao, nhanh chóng đổi hướng, giống như một bông hồng đỏ như máu đang nở rộ.
Lưỡi dao chém ngang một thành viên trong đội Ý Chí Tự Do, máu lập tức túa ra từ cổ của người này.
Con dao của Đường Dĩnh Vụ cắt vào khe cấu trúc vảy rắn của cổ trang giáp với độ chuẩn xác cực cao.
Chất lỏng bắt đầu lắc lư trong cabin không trọng lượng, cả máu đỏ và nước mắt lấp lánh.
"Bắn đi! Giết cô ta đi!"
Bill Creston lại chứng kiến thêm một đồng đội khác vừa ngã xuống, rơi vào tình trạng vô cùng hoảng loạn và tức giận, vừa gào thét vừa nâng tay, một lần nữa cố gắng nhắm thẳng vào Đường Dĩnh Vụ.
Tuy nhiên, động tác của Đường Dĩnh Vụ quá nhanh, nên khẩu pháo chùm năng lượng của anh ta không thể nào ngắm bắn chuẩn được.
Các thành viên trong đội của anh ta lần lượt ngã xuống.
Bill không chần chừ nữa, lùi lại một bước và mở tấm giáp trên mu bàn tay phải của mình, ở đó có một cái nút màu đỏ.
Sau khi ấn xuống, trang giáp của anh ta sẽ ngay lập tức giải phóng toàn bộ năng lượng, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng.
Lúc này, nhóm công tác kế hoạch Nữ Oa trên hạm tàu cư trú, những người chịu trách nhiệm chăm sóc chế độ ăn uống, sinh hoạt và tình trạng sức khỏe của Đường Dĩnh Vụ đều đã rơi vào tình trạng hoảng loạn và sợ hãi.
Tín hiệu cầu cứu được phát đi giống như một vụ phun trào núi lửa.
Ngày càng có nhiều người thuộc đội thủ vệ tận thế đang lao đến đây.
Cùng lúc đó, bên trong kênh của tổ thu thập tư duy lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ, đây là một hiện tượng cực kỳ khó tin, không ai có thể tưởng tượng nổi.
Đây là hoạt động tinh thần của Đường Dĩnh Vụ.
Trong suốt mấy chục năm nay, tổ thu thập tư duy chỉ có thể thu thập được tiếng ồn trắng trống rỗng. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, bọn họ tìm thấy ý thức nhân loại trong não bộ của Đường Dĩnh Vụ.
“Tôi không biết tại sao tôi lại sống, cũng không biết tại sao tôi phải chiến đấu.
Có lẽ tôi giống như những gì các anh nói, là chướng ngại vật trong nhân sinh của vô số người như các anh.
Nhưng tôi không cần phải sám hối gì cả, bởi vì tôi không làm gì sai cả.
Tôi chưa từng muốn sống, nhưng tôi không thể để nó chết được.
Tôi cũng không muốn giết các anh.
Tôi muốn kết bạn với các anh.
Tôi thực sự, rất đau đớn."
. . .
"Nó? Nó là ai? Con trai của cô ấy? Trời ạ! Cô ấy đang mang thai! Lần cấy nhiễm sắc thể gần đây nhất đã thành công!"
Trong tổ công tác, một giọng nói già nua gào lên.
Không ai biết tại sao, trước khi thử nghiệm bằng thiết bị, Đường Dĩnh Vụ lại có thể sử dụng bản năng cơ thể nhân loại để xác định sự thật rằng cô ấy đang mang thai.
Người vô tâm rất thần bí, Đường Dĩnh Vụ, người bẩm sinh đã là người vô tâm lại càng thần bí hơn.
Mọi người chỉ biết rằng cảm xúc của cô khác với người thường, suy nghĩ về vấn đề sẽ không theo lối quanh co lòng vòng, khi đưa ra quyết định chỉ có hai câu trả lời đơn giản là có hoặc không, nhưng trước giờ, các nhà khoa học chưa bao giờ biết được rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, càng không thể đọc được suy nghĩ của cô, mà cô cũng chưa bao giờ mở miệng nói lời nào, các nhà khoa học không thể chắc chắn liệu rằng cô có thông thạo ngôn ngữ của nhân loại hay không, và liệu cách tư duy của cô ấy có giống với nhân loại hay không.
Bây giờ, rốt cuộc mọi người cũng đã nghe được giọng nói của cô ấy.
Không ai biết cô đã nắm giữ ngôn ngữ và hình thức tư duy hoàn chỉnh của nhân loại từ khi nào.
Mọi người chỉ bị sốc vì từ lần đầu tiên họ nghe thấy suy nghĩ của cô ấy, lại là một hoạt động tinh thần trơn tru và nghiêm túc đến vậy.
Hoạt động tinh thần của cô ấy cực kỳ điềm tĩnh, nhưng tốc độ nói lại cực kỳ nhanh.
Đây chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên, thoáng qua, sau đó được phóng đại lên vô số lần, cuối cùng mới được diễn giải lại thành đoạn văn trên.
Mọi người cũng biết lý do Đường Dĩnh Vụ phát động tấn công.
Cô hiểu được cuộc trò chuyện giữa những chiến sĩ Ý Chí Tự Do, biết rằng những người này đang có kế hoạch cưỡng chế đóng băng mình.
Là một người vô tâm bẩm sinh, tỷ lệ đóng băng thành công của cô là 100%.
Nhưng sau khi đông lạnh, phôi thai mới được thụ tinh trong cơ thể cô cũng phải ngừng phát triển.
Không ai biết cô sẽ được rã đông sau bao nhiêu năm, trong điều kiện thí nghiệm như thế nào, lúc đó, chẳng ai đảm bảo được rằng số phận của mầm sống mới vừa chớm nở này trong cơ thể cô sẽ không phải là: gặp phải một tai nạn trong quá trình hồi phục, trở thành một tế bào đã chết, sau đó được đào thải ra khỏi cơ thể.
Đông lạnh phôi thai hoàn toàn khác với đông lạnh cơ thể nhân loại. Nó đòi hỏi sự chuyển hóa năng lượng mạnh mẽ và tổ chức lại tư duy của não bộ. Những phôi thai bình thường không thể chịu đựng được, gần như chắc chắn sẽ chết.
Cô ấy không chiến đấu vì sinh mệnh của mình, nhưng với tư cách là một người mẹ, cô ấy đã chiến đấu để chống lại số phận.
Có lẽ Đường Dĩnh Vụ không biết tại sao cô ấy lại phải thai nghén ra đời sau, có lẽ đây chỉ xuất phát từ bản năng sinh sôi chủng tộc mà thôi.
Tóm lại, đám người Bill Creston hoàn toàn phù hợp với phán định về kẻ thù trong tiềm thức của cô, khiến cô đưa ra quyết định phải tấn công ngay lập tức.
Cho dù đó là Bill - người sắp bị tiêu diệt, hay các nhân viên nghiên cứu khoa học trên tàu - người chịu trách nhiệm theo dõi tình hình của Đường Dĩnh Vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận