Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1372: Hai Tác Giả

Sau khi phân tích lâu dài và chi tiết, các học giả đã đưa ra kết luận.
Có 3 lý do chính.
1, Sau khi nhân loại bước chân ra khỏi Trái Đất, nhân loại không nhìn bản thân theo màu da, nơi sinh, ngôn ngữ, tôn giáo, v.v. nữa, không còn gây chia rẽ nội bộ nữa, tất cả đều được gọi chung là nhân loại Trái Đất. Dưới sự dẫn dắt của quan niệm cốt lõi nhân loại Trái Đất, cùng chung mối thủ và cùng đối phó với cùng một kẻ địch cường đại. Lúc này, những nền văn hóa tương đối ưu việt, phù hợp hơn với nhu cầu của cộng đồng nhân loại sẽ vượt lên tất cả, trở thành quan niệm chủ thể của nền văn minh. Dưới cùng một chủ thể, dưới sự hướng dẫn của ý chí thống nhất của cùng một kẻ địch xa lạ, tất cả nhân loại đều thừa hưởng tiềm lực chiến tranh giống nhau.
2, Sức mạnh của ấn ký quy ước vận mệnh.
3, Dưới cục diện 'đánh không chết không thôi' của một kẻ hoàn toàn dị tộc như mắt kép. Kẻ thù là ai đã rõ ràng và không thể chối cãi. Đồng thời, vì sự tồn tại của "lịch sử hư vô", cũng như đế chế Thần Phong, viện nhà hiền triết, cùng với việc liên tục tăng cường tuyên truyền của đông đảo sở giáo dục, khoa học, văn hóa, lịch sử đã cho phép mỗi một nhân loại Trái Đất nhận thức rõ ràng mối quan hệ thù địch tự nhiên và không thể hòa giải giữa 2 bên, hoàn toàn phá hủy chủ nghĩa ảo tưởng về chuyện đầu hàng kẻ địch.
"Lịch sử hư vô" chưa từng thực sự xảy ra ấy, đã đóng một vai trò quan trọng tại nơi này, khiến cho sự đoàn kết của nhân loại Trái Đất trở nên dễ dàng, khiến cho chủ đề "từ bỏ ảo tưởng, toàn lực chiến đấu" trở nên sáng lạn hơn bao giờ hết.
Trong ký túc xá, sau một ngày đêm bận rộn, Đường Thiên Tâm chậm rãi đứng lên khỏi ghế chỉ huy chuỗi não.
Tấm chắn bao bọc tự động mở ra, cô tiến về phía trước một bước, nhưng dường như chân muốn nhũn ra, may mắn thay, người máy trí năng đã nhanh chóng xà tới từ bên cạnh và giữ chặt lấy cô.
Trịnh Phong đầu từ ngoài cửa thò đầu vào: "Sao rồi? Đánh thắng không?"
Hắn biết Đường Thiên Tâm vừa thực hiện một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Đường Thiên Tâm toét miệng cười: "Thắng cái gì mà thắng chứ? Chẳng qua chỉ là thuận lời hoàn thành được một nhiệm vụ trấn áp mà thôi. Hạm đội của em không thuộc quân chủ lực tấn công, không có liên quan nhiều đến thắng thua của trận chiến."
"À ồ."
"Anh Trịnh Phong, chúng ta ăn bánh ngọt ăn mừng đi."
"Ăn mừng cái gì?"
"Lần tham chiến này có tổng cộng 10.000 hạm đội cùng cấp với em, đảm nhiệm nhiệm vụ trấn áp có tổng cộng 2.000 đội, nhưng mà chiến tổn của em là nhỏ nhất, hơn nữa, còn là chỉ huy duy nhất không có nhân sự hy sinh, anh nói xem, có nên ăn mừng không?"
"Ồ thế à!"
Trịnh Phong vui vẻ: "Được rồi, để anh làm cho em một chiếc bánh handmade."
"Không cần đâu. Dì Lương Vân mới nhắn cho em, dì bảo dì đã tự tay xuống bếp từ xa, cũng làm xong rồi, sẽ giao ngay."
Trịnh Phong bĩu môi: "Mẹ anh thiệt là thiên vị."
"Anh thì hiểu cái gì chứ."
"Sao anh lại không hiểu? Lúc trước, anh giành hạng nhất trong cuộc thi mô phỏng, cả ba và mẹ chẳng ai thèm chúc mừng anh cả. Còn em, chỉ cần biểu hiện chút xíu này thôi, là bánh ngọt đã tới tận tay rồi."
Đường Thiên Tâm nhìn hắn chu mỏ than thở, cười haha vui vẻ.
Cô rất muốn nói với Trịnh Phong rằng, hắn chỉ là một đứa trẻ, còn quá nhỏ để hiểu được phép đối nhân xử thế của người lớn.
Nhưng rốt cuộc cô cũng không định mở miệng.
Rõ ràng là cô nhỏ tuổi hơn, nhưng Đường Thiên Tâm lại có ảo giác rằng mình giống như mấy bà dì cổ đại vậy, mười mấy tuổi đã phải làm "con dâu nuôi từ bé" của một đứa nhỏ.
Nhưng cô không vội, cô có thể đợi Trịnh Phong từ từ lớn lên, chờ hắn từ từ trưởng thành.
Những ngày như thế này vốn là cuộc sống mà người khác luôn hâm mộ.
Sau khi hai người ăn bánh xong, Đường Thiên Tâm định kéo Trịnh Phong "lên mạng", trò chuyện với vợ chồng Trịnh Nhất Phong và Đường Thế Dân, nhưng không ngờ Trịnh Phong lại xoay người lấy ra một cuốn sổ ghi chép hình chiếu, nghiêm túc ngồi xổm xuống bàn ăn, viết viết vẽ vẽ.
Đường Thiên Tâm nghĩ có lẽ hắn định vẽ vài thứ linh tinh hề hước, thò đầu nhìn qua, lại phát hiện ra rằng phần trên cùng của cuốn ghi chép là một hàng chữ xiêu vẹo của Trịnh Phong "Về kỹ năng tự phòng vệ của trang bị đơn binh thông thường khi bị bao vây bởi một lượng lớn quân địch".
"Ủa... Anh đang làm gì vậy?"
Đường Thiên Tâm hỏi.
Trịnh Phong không hề ngẩng đầu nhìn lên: "Chẳng phải mấy ngày trước anh vừa giành hạng nhất trong cuộc thi mô phỏng đó sao. Lão sư có hỏi anh là sao anh lại làm được, nhưng anh chẳng biết nói thế nào cả. Anh nghĩ, chuyện này liên hệ nhiều thứ lắm, nên thôi, cứ viết hết ra, sau đó sắp xếp lại mấy ý tưởng mà anh đã dùng lúc đó. Anh đã viết được một nửa rồi. Nghe bảo, bà Đồng Linh đã xem đoạn đầu anh viết rồi đó, bà ấy rất hài lòng."
Đường Thiên Tâm nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên, một lát sau mới tỏ vẻ không phục, nói: "Em cũng muốn viết."
"Em định viết gì vậy?"
"Viết binh thư ấy."
"Uầy, được không đó?"
"Thử một chút xem sao."
Cô không phục, rõ ràng cô trưởng thành sớm hơn Trịnh Phong, hiện tại ít nhiều gì cũng có chút thành tựu, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng mình có thể chia sẻ những thứ của mình với người khác thông qua trang sách.
Không phải cô bo bo giữ làm của riêng, mà cô cho rằng mình còn trẻ, còn non dại, không dám tùy tiện viết lách, sợ người ta chê cười.
Nhưng hành động táo bạo của Trịnh Phong “ngây thơ” đã tiếp thêm dũng khí cho cô.
Cái gọi là viết sách này không nhất thiết phải đạt được thành tựu ngay lập tức, khi mình viết một cái gì đó, bản thân việc viết lại đã là một bản tổng kết cá nhân, dù có viết hỏng cũng không sao, có bị người khác chế giễu hay không cũng không thành vấn đề, vốn dĩ đây chính là cơ hội để mình tìm ra sai lầm và sửa chữa chúng, biết đâu lại thực sự giúp ích được gì cho người khác thì sao.
Sau đó, Đường Thiên Tâm cũng học theo Trịnh Phong, gọi ra một cuốn ghi chép điện tử.
Trong căn phòng khách nho nhỏ, hai đứa trẻ “không biết trời cao đất rộng” bắt đầu sáng tác riêng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận