Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 272: Sự Tự Tin Của Chung Lôi

Cạnh tranh, là có giá trị.
Con người trong mối quan hệ cạnh tranh với nhau là địch nhân, đồng thời cũng là một chiến hữu trên phương diện nào đó.
Trong mấy tuyến thời gian trước đó hắn đã trải qua, nhân loại chịu phải quấy nhiễu quá lớn.
Không phải thâm nhập tư duy âm hiểm đến cực điểm, thì là vi khuẩn S tuyệt diệt nhân gian, sau khi vi khuẩn S khi kết thúc, “Thần Phong” lại được phát không ngừng nghỉ.
Sau cùng sự hình thành chính phủ trái đất sai ở một thái cực nhưng lại đúng ở một thái cực khác.
Nhân loại chưa hề tuân theo phương hướng đặc tính tự thân vốn có của chủng tộc, mà theo một con đường hoàn toàn tự nhiên.
Con đường này vốn luôn thay đổi, tràn ngập phức tạp và ngẫu nhiên.
Có lẽ, sau khi tiêu diệt xong vi khuẩn S, lẽ nào nên lập tức thay đổi sách lược, không truyền khắp toàn dân nữa, mà ngược lại sẽ áp dụng cách thức của Lại n, chỉ cho nhà khoa học đỉnh cấp sử dụng “Thần Phong”?
Trần Phong nở nụ cười.
"Cảm ơn James tiên sinh đã giải đáp điều trăn trở của tôi. Nhưng tầm nhìn của tôi không cần thay đổi, tôi không nhỏ nhen chút nào đâu. Nhưng tôi cũng thừa nhận nguyên nhân mà mình từ chối nhân vật đúng là vì không muốn diễn vai một người Nhật Bản. Tôi chỉ muốn diễn một người da vàng đơn thuần trên trái đất, dứt bỏ đi sự khác biệt quốc gia và chủng tộc."
Thấy hắn quyết tâm như vậy, James Cameron cảm thấy rất thất vọng, "Được rồi, thật tiếc quá."
Trần Phong suy nghĩ một chút, quyết định giữ lại mối thiện duyên.
"Sau này chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác, đạo diễn James. Tất cả mọi người chỉ biết đến việc tôi sáng tác bài hát, có lẽ tại quý quốc, tôi bây giờ miễn cưỡng được xem như một siêu anh hùng. Nhưng kỳ thật, sáng tác bài hát chỉ là sở thích nghiệp dư của tôi thôi, tài năng chân chính của tôi không chỉ có như thế."
Đám người quanh bàn bối rối, không biết hắn lại muốn bán cái gì.
James: "Mời nói thẳng."
Trần Phong: "Tôi đang viết kịch bản phim, nhất là kịch bản phim khoa học viễn tưởng, nhất định sẽ không để ông thất vọng. Nếu ông có hứng thú và tương lai có cơ hội, chúng ta có thể tâm sự về kịch bản của tôi."
Biểu cảm của James có chút kỳ quái.
Những người khác cũng không khá hơn chút nào.
Một lúc sau, James mới lên tiếng: "Thật ra, bình thường tôi chỉ quay những kịch bản do chính mình tạo ra."
Trần Phong không nghĩ đó là sự ngang ngược, "Tôi biết, nên nếu đến lúc đó ông không hài lòng, đừng nói là bắt tôi diễn vai người Nhật Bản, mà diễn vai người Hàn Quốc cũng đều được. Thế nào?"
James: "Được! Hi vọng chúng ta mau chóng được hợp tác!"
...
Sau cuộc trò chuyện, Trần Phong quay người lên lầu, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình vui vẻ.
Lần này hắn tìm cho lĩnh vực phim khoa học viễn tưởng tương lai của Tinh Phong Entertainment một đại đạo diễn cực trâu bò.
Có tấm biểu hiệu vàng tên ‘James’, đương nhiên sẽ khiến phương diện điện ảnh của Tinh Phong Entertainment càng thuận lợi, có thể trực tiếp bỏ qua giai đoạn thị trường phim Trung Quốc, trực tiếp tiến vào thị trường toàn cầu.
Đưa tới cửa giao thiệp cho không, quả nhiên là điềm lành trời ban.
Trần Phong bên này thoải mái, tâm tư Vương Tây Lôi một bên khác lại như tro tàn.
Ông ta không rõ Trần Phong và những người này trò chuyện thế nào, nhưng câu cuối "Hi vọng chúng ta mau chóng được hợp tác" và âm điệu cao giọng của James đâm xuyên qua màng nhĩ ông ta.
Thế đạo gì thế này!
James chẳng phải thuộc lĩnh vực điện ảnh sao?
Nếu muốn tìm Trần Phong để viết ca khúc chủ đề, thì Vương Tây Lôi còn có thể lý giải.
Nhưng người này muốn mời hắn diễn xuất, còn chờ mong hợp tác nhiệt tình như thế, là ý gì?
Vương Tây Lôi và mấy tiểu thịt tươi, tiểu hoa tươi bên cạnh đều than thở thế đạo bất công.
Tuyệt vọng, bi kịch.
Cả đám người Vương Tây Lôi nhanh chóng đuổi theo.
Không thể để cho hắn cứ đi như thế được, nhất định phải kéo Trần Phong trở lại!
Vương Tây Lôi vừa mới buông lời hung ác, đã quên sạch chín tầng mây.
Nhưng Trần Phong lại giơ tay gọi bảo vệ khách sạn ngăn những người đó lại.
Không tiếp nhận chó liếm, lưỡi đều rất bẩn.
Hắn về đến phòng, Chung Lôi đang ngồi ở trên giường, trong ngực ôm ghi-ta, buồn bực đàn tấu.
"Làm gì lâu thế? Bọn họ tìm anh có chuyện gì?"
Trần Phong tức giận ngồi xuống, "Thôi đừng nhắc, suýt chút nữa đám người đó làm tôi buồn nôn muốn chết."
Hắn kể lại chuyện Vương Tây Lôi cho là mình nam nữ đều ăn sạch, sau đó còn muốn tặng nam nam nữ nữ lên giường hắn nói chuyện.
Chung Lôi cười đến ngã tới ngã lui, vừa buồn cười lại vừa buồn nôn.
"Những người này đúng là quá kỳ lạ."
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy, nghệ thuật là thứ tốt đẹp, lại bị đám người này mạnh mẽ phun chướng khí mù mịt."
"Không phải, mấy tởm lợm này tôi đã sớm biết rõ. Tôi mắc cười là anh bị bọn họ nghĩ là nam nữ gì cũng ăn sạch cơ."
"Im đi!"
Chung Lôi đột nhiên nói: "Anh đoán xem cái danh tiếng này được truyền từ miệng ai?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Không biết."
"Anh cũng đừng trách người ta, ai bảo mấy bài hát lúc đầu anh viết đều là góc nhìn của phụ nữ làm gì."
Trần Phong nheo mắt lại.
Hắn rất muốn thừa nhận một việc.
Không phải là toàn bộ là góc nhìn của phụ nữ, mà toàn bộ góc nhìn của cô.
"Đương nhiên tôi không trách Lộ Vy."
"Vậy là tốt rồi."
...
Hai người trò chuyện hồi lâu.
Những chuyện “bẩn thỉu” mà đám người kia dự đoán cũng không phát sinh.
Dựa vào trí nhớ cường hãn hơn, trải qua quá trình học tập và vận chuyển lâu dài, cộng với việc xem qua tiểu sử của nhiều danh nhân nổi tiếng trong lịch sử giới âm nhạc, bù đắp được không ít cơ sở lý thuyết âm nhạc, bây giờ Trần Phong không còn là một newbie đã từng ngây thơ chỉ biết vận chuyển âm nhạc như vậy.
Tuy thiên phú của hắn bình thường, nhưng lượng kiến thức cơ bản không còn như trước đây nữa.
Dù vậy Trần Phong cũng không dám nhiều lời với Chung Lôi, vì những gì hắn học được quá phức tạp, khoảng cách cực lớn.
Hắn cũng không muốn vô tình nói ra lý luận mấy trăm năm sau, tạo thành một tiếng ‘ầm’ quấy nhiễu mạch suy nghĩ của Chung Lôi.
Chung Lôi hỏi Trần Phong không ít vấn đề, phần lớn đều tập trung vào lý giải chi tiết từng phần của ca khúc trong golden record.
Trần Phong thận trọng đáp lại, tận dụng khả năng siêu hình học để không lộ chân tướng.
Mặt khác, dù hắn không thể vận chuyển “Thần Phong” về, nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ kỹ giai điệu kia, ngẫu nhiên cũng có thể đánh bậy đánh bạ ném ra chút hoa quả khô trúng vào một điểm nào đó mà Chung Lôi hỏi.
Chung Lôi vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành, đang cố gắng học tập lý thuyết âm nhạc tiên tiến, đồng thời bắt đầu tìm ra những danh khúc trong Golden Record này.
Sau một hồi lâu, Chung Lôi khép lại cuốn sổ, nhắm mắt trầm tư, như thế cô vừa đoạt được thứ gì đó.
"Anh biết khát vọng đầu tiên của tôi là gì không?" Cô nàng hỏi, mở mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Biết, dùng âm nhạc để thay đổi thế giới."
Chung Lôi gật đầu, "Đúng vậy, nhưng tôi biết mộng tưởng này xa vời không thể chạm tới. Tôi cũng không trông mong rằng cuộc đời này của mình có thể làm được."
"Cô lại tự coi nhẹ chính mình rồi."
Chung Lôi lắc đầu, "Không phải, bảo toàn sự kính sợ nghệ thuật chính là động lực để tôi tiến tới."
"Tốt, vậy bây giờ cô nghĩ thế nào?"
"Dường như tôi đang được nhìn thấy ánh rạng đông." Chung Lôi cười, nheo mắt nhìn hắn, "Nó ở trên thân thể anh. Mỗi lần cùng anh trao đổi, tôi đều có thể nhận được một loại trải nghiệm mới."
Trần Phong trợn mắt, lại bắt đầu thổi phồng rồi.
Thật xấu hổ.
Được người khác khen, hắn chỉ biết im lặng đỏ mặt xấu hổ, nhưng lời khen của Chung Lôi lại làm toàn thân hắn nổi da gà.
"Đừng như vậy, đây đều là bản lĩnh của chính cô."
"Không thể nói như thế được, trước đó, tôi chỉ muốn sáng tác ra những thứ biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết, mà lại không để ý đến bản chất của âm thanh nhưng nhờ anh nhắc nhở, bây giờ tôi đã dần hiểu ra. Tôi có thể cảm nhận được, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có thể hiểu rõ 27 khúc nhạc này. Sau đó đợi đến khi tôi thu thập càng nhiều mỹ diệu thanh âm thuộc về thiên nhiên, hẳn là có thể thành công. Tôi chỉ thiếu một bước nữa để tới cửa! Chúng ta có thể làm được, đến lúc đó anh sẽ phải vội vàng theo đuổi ngược lại tôi. Tôi sẽ vừa giả vờ từ chối, vừa chuẩn bị áo cưới!" Cô nàng cười ngọt ngào như mật, cũng hết sức tự tin, không chút nào che lấp.
Nếu là một cô gái bình thường, khi được người con trai mình thích theo đuổi, thông thường vẫn sẽ muốn ở bên nhau xem có hợp hay không.
Chung Lôi không như thế.
Loại người theo chủ nghĩa độc thân, một khi đã động tâm, thì sẽ lập tức nghĩ là một đời, không chút dáng vẻ kệch cỡm nào, cực kỳ thẳng thắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận