Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 540: Mọi Người Đều Sốt Ruột

Vừa nghĩ đến chuyện Trần Phong sẽ trượt bài kiểm tra, thậm chí đến cả cơ hội tham gia vào vòng đánh giá tiềm năng IQ tiếp theo cũng chẳng có, tâm trạng của tướng quân đại nhân lập tức trở nên sốt ruột không thể hiểu nổi.
Đường Thiên Tâm thầm nghĩ, không biết Trần Phong đã khổ luyện học tập một tháng qua như thế nào.
Ngộ nhỡ hắn thực sự thất bại thì sao giờ?
Mình có phải sẽ béo vì nuốt lời, hủy bỏ thi đấu tuyển chọn?
Ảnh hưởng có hơi ác liệt đó.
Haizz.
Việc đã đến nước này, cũng không thể làm gì được.
Hy vọng hắn có thể thành công vậy.
Đường Thiên Tâm lại khẽ thở dài.
Cô nàng biết lời cầu nguyện của mình chẳng có tác dụng gì cả.
Kỳ thi của Phồn Tinh chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót, cũng không hề tồn tại khả năng may mắn qua ải gì đó.
Đi đến đâu tính đến đó vậy.
Ngay sau đó, máy liên lạc của cô nàng vang lên.
u Thanh Lam: "Đừng đi qua đi lại nữa, chóng mặt quá."
Đường Thiên Tâm phát cáu: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, đừng để ý đến tớ."
u Thanh Lam nhổ nước bọt: "Khuê mật của tớ đang tổ chức thi đấu tuyển chọn, chẳng lẽ tớ lại không quan tâm? Rốt cuộc thì cậu sốt ruột cái gì chứ? Cảm xúc thế này chẳng giống cậu chút nào, không cần phải quan tâm rốt cuộc ai là người chiến thắng, chẳng phải chỉ cần người chiến thắng xuất ra một cái tế bào rồi mang đi đông lạnh là xong rồi sao? Cậu cũng đâu cần phải gặp mặt người ta."
Đường Thiên Tâm xua tay: "Tớ cũng không biết nữa, dù sao thì trong lòng tớ cũng không yên. Loại cảm giác này rất khó diễn tả."
u Thanh Lam dường như nhận ra điều gì đó: "Sẽ không phải là cái tên thượng sĩ Trần Phong gì đó mà lúc trước cậu nói với tớ đấy chứ. Cậu thực sự..."
Đường Thiên Tâm gật đầu: "Là anh ấy, tớ đối với anh ấy có cảm giác rất đặc biệt. Lần đầu gặp mặt, tớ đã cảm thấy rất đặc biệt rồi, giống như mùi vị của tình yêu sét đánh trong phim ngôn tình cổ đại ý."
Dù sao thì thời thế cũng khác, mà Đường Thiên Tâm cũng không phải là một người phụ nữ vòng vo, cô nàng đã thẳng thắn thừa nhận điều đó trước mặt khuê mật mà không hề giấu giếm gì cả.
“Trời ơi!” u Thanh Lam hít vào một ngụm khí lạnh: "Cậu nên tiếp nhận can thiệp trị liệu tâm lý đi."
"Tớ đã thử rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Đánh giá tâm lý cho thấy lần này tớ rất nghiêm túc, tớ thích anh ấy. Trong tiềm thức, tớ hy vọng rằng người bạn đời của tớ chính là anh ấy."
u Thanh Lam im lặng một lúc: "Được rồi, nhưng trước đó, cậu từng nói với tớ rằng trình độ học vấn của hắn không mấy khả quan đấy, tớ cũng đã kiểm tra qua một chút rồi, quả thực rất tệ."
"Đúng vậy. Thanh Lam à, cậu nói xem, một người chỉ mới đạt được trình độ lớp 1 của trung học cơ sở một tháng trước, anh ấy có thể thi đậu tốt nghiệp trung học chỉ sau một tháng không?"
u Thanh Lam im lặng một lúc, rồi hé răng: "Nếu để tớ tìm một số học giả lão niên trong viện nghiên cứu giáo dục để huấn luyện anh ta xoát đề, thì tỷ lệ đậu của anh ta là khoảng một phần nghìn. Nhưng anh ta đã từ chối sự giúp đỡ của tớ. Cân nhắc đến mức độ đánh giá trước đây và khả năng học tập trong quá khứ của anh ta, tỷ lệ đậu của anh ta không quá ba trên mười nghìn. Đúng là một tên ngốc tự cho mình là đúng! Cho anh ta cơ hội còn không thèm."
Đường Thiên Tâm im lặng một lúc, không nói được lời nào.
Thật lâu sau, cô nàng nói: "Cũng không thể trách anh ấy được. Một phần ngàn ba phần vạn cũng không tệ, nếu hy vọng quá mỏng manh thì tớ sẽ bội ước."
u Thanh Lam lo lắng nói: "Không được, chuyện này sẽ cắt đứt con đường thăng tiến của cậu đấy!"
Đường Thiên Tâm tỏ vẻ kiên quyết: "Dù sao thì cũng chỉ còn chưa đầy một năm, muốn thăng cũng chẳng thăng được bao nhiêu. Đứt thì cho nó đứt vậy, cũng chẳng còn cách nào khác. Tớ sẽ tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Dù sao thì trước đó tớ cũng đã quá thiếu cân nhắc, không hề hỏi ý kiến của anh ấy mà tự ý ra tiêu chuẩn."
"Nếu sớm biết thì cậu còn bày cái trò thi đấu tuyển chọn này làm gì nữa chứ?"
Đường Thiên Tâm nhún vai: "Lúc ấy tớ nào biết vấn đề lại nghiêm trọng như vậy."
"Dù sao thì cũng do anh ta quá phế. Nào có ai học xong kiến thức mà còn có thể quên như anh ta chứ, quả là phế vật."
Lần này, u Thanh Lam lại có một thứ cảm giác cực kỳ không thích Trần Phong, cảm xúc này tự nhiên đến mức khó hiểu, cũng không biết tại sao.
Người sốt ruột cũng không phải chỉ có 2 người này.
Đã nhiều ngày như vậy, đám người Đinh Hổ có thể coi như biết được chân tướng.
Con hàng này vì thiên phú chiến đấu thức tỉnh mà trình độ kiến thức trượt xuống thành một học sinh THCS hèn mọn.
Nhiệm vụ đặc biệt mà Trần Phong thực hiện chính là học bổ túc, chuẩn bị cho kỳ thi, để không bị thất bại trước ngưỡng cửa cuộc thi đấu tuyển chọn.
Đinh Hổ và đám người Bàng Đức biểu thị tâm tình đang rất lẫn lộn, mọi người đều hy vọng hắn có thể đột kích qua ải, lại bày tỏ sự hâm mộ với "vận may" của hắn.
Nếu mình mà có thể thức tỉnh như thế, đừng nó là giáng làm học sinh THCS, cho dù lọt về thời sơ sinh cũng đáng!
9h tối, cuộc thi đúng giờ kết thúc.
Nhiều lực lượng trong căn cứ Đại Tuyết Sơn đồng loạt di chuyển.
Thẳng thắn như đám người Đinh Hổ thì vọt đến cửa ký túc xá của Trần Phong, chờ hắn tự mình đi ra.
Đường Thiên Tâm là người đầu tiên gửi một tin nhắn đến: "Thi thế nào rồi? Đừng áp lực quá, cứ cố gắng hết sức là được rồi."
Đám người Đinh Hổ chờ 5~6 phút.
Đường Thiên Tâm cũng đợi lâu như vậy.
Nhưng Trần Phong không đi ra ngoài, cũng như không trả lời tin nhắn, điều này thật khó hiểu.
"Huấn luyện viên, chắc Trần Phong sẽ không vì trượt kỳ thi mà nghĩ quẩn chứ?"
Bàng Đức hơi lo lắng nói.
Đinh Hổ lắc đầu: "Không đến mức đó đâu."
"Vậy tình huống bây giờ là như nào?"
Tiểu Chu vừa gõ cửa vừa hỏi, vẫn không có chút động tĩnh gì cả.
Đinh Hổ bắt đầu do dự không biết có nên lợi dụng quyền giám sát của người chỉ đạo trực tiếp để tạm thời chiếm quyền kiểm soát ký túc xá của Trần Phong hay không, cưỡng ép phá cửa đi vào.
Nếu như trước đây, anh ta nhất định sẽ trực tiếp tiếp quản.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, anh Hổ đã biết địa vị của Trần Phong trong lòng tướng quân đại nhân là vô cùng bất phàm, ngã một lần lại khôn ra một chút, không còn dám tùy tiện tìm đường chết nữa.
Anh Hổ không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ tướng quân nha.
"Đinh Hổ, vào trong xem tình huống thế nào."
Ngay khi anh Hổ đang do dự có nên báo cáo lên trên không, thì mệnh lệnh của Đường Thiên Tâm đã vượt qua N cấp độ mà trực tiếp ra lệnh xuống.
Mẹ đứa nhỏ cũng chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù cô nàng có thể trực tiếp truy cập vào các camera giám sát nội bộ của ký túc xá Trần Phong, nhưng điều này lại liên quan đến quyền riêng tư của công dân, sẽ để lại dấu vết trong hệ thống quân sự.
Cá nhân cô nàng thì không quan tâm mấy đến những dư luận tiêu cực.
Dù sao nếu về sau cô nàng tiến hành bội ước, thì chắc chắn sẽ tự đẩy mình lên nơi đầu sóng ngọn gió, những chuyện như thế này cô nàng vẫn có thể gánh vác được.
Nhưng nếu cô nàng có hành vi xâm nhập riêng tư như thế này, rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện ra động cơ khiến cô nàng bội ước, đến lúc đó, sẽ biến Trần Phong thành mục tiêu chỉ trích của công chúng mất.
Đây là cục diện mà Đường Thiên Tâm không hề muốn nhìn thấy, vì vậy cô nàng phải thật cẩn thận.
"Tuân lệnh!"
Đã nhận được thánh chỉ, Đinh Hổ lập tức hành động.
Một phút sau, tất cả mọi người chỉ thấy Trần Phong vẻn vẹn với cái quần góc bẹt nằm trên thiết bị huấn luyện cộng hưởng sóng não, vặn vẹo giãy dụa, mọi người lâm vào trầm tư.
Ý gì đây ?
Cái tên này vừa thi xong đã đi huấn luyện tăng cường độ thức tỉnh?
Đầu óc của anh không mệt à?
Tại sao phải liều mạng như vậy?
Sao anh không báo cho bọn tôi một chút tình hình trước đã?
Anh không biết chúng tôi đang rất lo lắng cho anh à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận