Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 392: Anh Là Một Người Rất Bình Thường

Hơn 4 tiếng sau, bài hát kết thúc của bộ phim khoa học viễn tưởng siêu dài này cuối cùng cũng vang lên, bên dưới là dòng chữ: "Ta sẽ để cuộc chiến này bùng cháy mãi mãi, cho đến khi nền văn minh của ngươi bị thiêu rụi".
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, hơi chút xấu hổ.
Trần Phong khẽ ho, phá vỡ sự ngột ngạt này, nói: "Bản gốc của kịch bản này dựa trên những gì bản thân tôi đã trải qua trong tuyến thời gian lần trước. Cô cảm thấy thế nào?"
Đường Thiên Tâm hung hăng một cái, yếu ớt nói: "Kỳ thực khi còn bé tôi từng xem qua một lần rồi. Thật sự tôi không muốn nói dối..."
"Ừm, tôi hiểu mà."
Trần Phong vuốt trán.
Đây quả thực là bộ phim nát nhất của hắn.
Đây là bộ phim có lời thoại tầm thường nhất, cốt truyện chung chung nhất, cấu trúc câu chuyện tệ nhất trong tất cả các bộ phim của hắn, đồng thời, doanh thu phòng vé và danh tiếng của nó cũng là nát nhất.
Chỉ vì hắn là người chế tác ra nó nên nó mới không bị người ta phỉ nhổ là đống shit.
Nhưng kỳ thực, trong mắt rất nhiều người ở thế hệ sau, đây quả thực là một đống shit.
Chỉ có điều, nó được gắn cái mác là tác phẩm của hắn, cho nên các thế hệ sau vẫn còn nể mặt, miễn cưỡng coi như 'tạm được'.
Mặc dù bộ phim này đã được chứng minh là một lời tiên tri vĩ đại, cũng được liệt vào tài liệu giảng dạy bắt buộc, khán giả thường chỉ quan tâm đến rào chắn Thái Dương Hệ mà hắn đã dự đoán chính xác trong phim năm 2500, cũng như những tiến bộ công nghệ có thể xảy ra trong tương lai, nhưng trình độ phim của nó thì... khụ khụ.
Phim nát thì vẫn là phim nát, bất kể ai đã từng xem bộ phim này đều sẽ tự ngẫm trong lòng, mình đã làm cái quái gì trong 4 tiếng vừa rồi thế?
Thời gian của tôi đã bị đánh cắp?
Tại sao tôi không dùng 10 phút để lướt qua phần tóm tắt của bộ phim, mà lại cắn răng nghiến lợi xem hết thế này?
Đường Thiên Tâm đã từng bị tra tấn một lần khi cô nàng còn nhỏ, và đây là lần thứ hai, không thể tránh khỏi sẽ hơi thất thố.
Đường Thiên Tâm thấy hắn đang cực kỳ rầu rĩ, liền an ủi: "Thực ra cũng không đến nỗi đâu. Danh tiếng của bộ phim này không được tốt, chủ yếu là do cốt truyện quá mức tuyệt vọng, bởi vì cuối cùng thì mọi nỗ lực đều vô ích, sự bi quan trong câu chuyện và sự phát triển tình cảm quá nhanh, lại còn có những xung đột trong bối cảnh kỷ nguyên của những đột phá không ngừng trong mọi lĩnh vực.
Khi đó, rất nhiều người đều cho rằng sớm muộn gì thì nhân loại cũng trở thành bá chủ vũ trụ, cho nên, làm sao có thể chấp nhận được bị kịch, thảm cảnh như thế được? Tuy rằng lời thoại và cốt truyện có hơi kém, nhưng cũng không đến nỗi quá nát. Danh tiếng của 500 năm đầu không được tốt lắm. Nhưng sau này, cách nhìn của mọi người cũng đã khác, dù gì nó cũng chứa đựng lời tiên tri mà, cho nên cũng không tệ lắm đâu."
Có trời mới biết những lời của Đường Thiên Tâm có làm lương tâm hắn bị nhức nhối hay không.
Trần Phong thầm thả nút like cho Đường Thiên Tâm, thật là một người rất biết cách an ủi.
Đường Thiên Tâm nhìn thấy an ủi có vẻ hiệu quả: "Dù gì thì anh cũng là một người rất tài giỏi, những bộ phim còn lại của anh đều kinh điển cả!"
Nét mặt của Trần Phong cứng đờ.
Như bị một con dao vừa xuyên tim.
Trần Phong: "Những tác phẩm còn lại đều là sao chép cả. Chỉ có kịch bản của "Kẻ Xâm Lăng Mắt Kép" là bản gốc của tôi thôi."
Đường Thiên Tâm: "Uầy..."
"Vỗ mông ngựa" nhưng lại bị lệch hướng, thật là một câu chuyện đáng buồn.
Trần Phong cảm thấy hơi tẻ nhạt: ""Kẻ Xâm Lăng Mắt Kép" thực ra là một bức chân dung tự họa của tôi. Tôi giống hệt nhân vật chính Trịnh Phong. Cách Trịnh Phong sao chép các bài hát và phim, cũng chính là cách tôi sao chép chúng. Tôi chỉ là một kẻ 'chuyên chở', lừa dối thế giới để lấy danh tiếng mà thôi."
Đây là một lần thử sai mới của hắn.
Hắn muốn biết quan điểm của Đường Thiên Tâm về bản thân sau khi nghe toàn bộ sự thật về hắn.
Hắn đang cố tình phá hủy hình tượng vị lãnh tụ vĩ đại trong mắt Đường Thiên Tâm.
Nếu là lúc trước, chắc chắn hắn sẽ không nguyện ý làm chuyện này, vì sợ dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng bây giờ, hắn đã có được thân phận của một vị lãnh tụ vĩ đại, Trần Phong quyết định nhân cơ hội này làm một cuộc đánh cược, xem thử hiệu quả hiệu quả thế nào, đồng thời hoàn thiện sách lược tương lai của mình.
Không ngờ, Đường Thiên Tâm lại đột ngột đứng bật dậy, rất tức giận.
"Anh nói gì vậy? Cho dù là anh sao chép những tác phẩm nghệ thuật đó, thì sao chứ? Chẳng phải anh vẫn còn rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực khoa học sao?"
Trần Phong: "..."
Hắn lại thở dài: "Uầy... Đó đều là những thứ mà tôi 'chuyên chở' được từ tuyến thời gian trước. Chẳng phải tất cả mọi thứ đều được diễn tả trong phim à?"
Đường Thiên Tâm: "y..."
Hồi lâu sau, cô nàng nói: "Vậy, chúng ta xem lại 1 lần nữa đi, lần này tôi nhất định sẽ xem thật kĩ!"
Ban đầu Trần Phong nghĩ rằng điều đó không cần thiết, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, bởi vì cô nàng đã cân nhắc và quyết định tìm ra 'điểm sáng' của Trần Phong trong phim.
Trước khi mở lại bộ phim, Trần Phong nói: "Chờ sau khi xem xong, cô phải đánh giá nó một cách nghiêm túc đấy, tôi muốn nghe lời nói thật. Kỳ thực, hôm nay sau khi trò chuyện với ý chí quần thể người trống rỗng, bỗng có một vấn đề mà trước đây tôi đã bỏ sót lại xông ra. Tôi cũng muốn biết tại sao người được chọn lại là tôi."
Hơn 4 tiếng trôi qua, Đường Thiên Tâm bắt đầu suy tư một cách cẩn thận và nghiêm túc, cố gắng sắp xếp ngôn từ.
"Tôi phải nói một chuyện."
"Ừm."
"Anh là một người rất bình thường."
"Ừm."
"Đừng ngắt lời tôi."
"Ừm."
Đường Thiên Tâm hít một hơi thật sâu.
"Lúc đầu, tôi nghĩ nhân vật chính này rất rối rắm và hèn mọn. Anh ấy không tử tế, cũng chẳng xấu xa. Anh ấy sẽ sao chép tác phẩm của Chung Lôi, nhưng anh ấy luôn cảm thấy tội lỗi và áy náy khi sao chép tác phẩm của người khác. Anh ấy ghét Chu A, và rõ ràng anh ấy có năng lực của một chiến sĩ siêu cấp, nhưng lại không chịu xử lý cái tên rác rưởi kinh tởm này. Tốt không triệt để, xấu cũng không triệt để.
"Anh ấy không giống một nhân vật chính trong phim, chỉ giống như một người phàm giữa muôn ngàn chúng sinh. Sau này, anh ấy đã thay đổi, nhưng cũng không hoàn toàn thay đổi. Đây có lẽ là lý do khiến doanh thu phòng vé của bộ phim này không tốt. Thẳng thắn mà nói, một nhân vật chính như vậy không hợp với thẩm mỹ quân nhân, dễ gây phản cảm.”
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Rất đúng trọng tâm."
"Có người thích nhân vật chính trong chuyện xưa là một nhân vật phản diện thuần túy. Có người lại thích nhân vật chính là thánh mẫu. Nhưng một bộ tác phẩm không thể làm hài lòng tất cả mọi người được. Một câu chuyện với bản chất con người quá phức tạp sẽ luôn khiến khán giả cảm thấy rất nửa vời, họ muốn thay thế nhân vật chính để cảm nhận niềm vui bất khả chiến bại của nhân vật chính, nhưng lại không muốn trải qua đau khổ và rối rắm của nhân vật chính.
Dù là phim hay truyện, đối tượng lớn nhất vẫn luôn là muôn ngàn chúng sinh, nhưng rất nhiều người bình thường không muốn thừa nhận sự bình thường của mình, vì vậy, họ không thích nhìn thấy nhân vật chính của những câu chuyện bình thường và nhỏ nhặt, bởi vì nó khiến người ta nhớ lại chính mình trong gương, nhớ lại những đảo lộn và bất hạnh trong cuộc sống.
Họ sẵn sàng đắm chìm hơn trong câu chuyện bất khả chiến bại của các siêu anh hùng, tưởng tượng mình là những nhân vật không có chút khuyết điểm tầm thường nào, xuất hiện như một nhân vật độc nhất, và hầu hết các đặc điểm của nhân vật đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Nhân vật chính mà họ muốn còn có thể là một nhân vật phản diện, vĩnh viễn không chịu thiệt thòi đau khổ, vĩnh viễn chẳng ăn năn sám hối.
Phảng phất như kiểu, nếu cứ xem một câu chuyện mà nhân vật chính vô ưu vô tư, thì những khó khăn trong cuộc sống của họ sẽ biến mất vậy. Loại người này luôn cho rằng chỉ cần mình không nhớ và quan tâm đến khó khăn thì khó khăn sẽ tự biến mất. Họ khao khát có được, nhưng họ không bao giờ nghĩ đến rằng, họ nên dựa vào chính đôi tay của mình để đấu tranh giành lấy hạnh phúc. Họ thích đắm chìm trong khoái cảm vô bờ bến của những bộ phim sảng khoái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận