Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 859: Bản Sao Của Phồn Tinh

Ngoài tinh hệ Ourten, trong đế chế Thần Phong còn có một nơi khác, chính là tinh hệ Huyền Vũ.
Mặc dù tinh hệ Huyền Vũ không xây dựng thành một chiến hạm pháo đài hằng tinh, nhưng đã xây dựng mấy chục nghìn mảng chiến đấu kiểu chuỗi, mỗi mảng tương đương với kích thước của mặt trăng, tạo thành một chuỗi phòng thủ lá chắn khổng lồ trong không gian vũ trụ, kìm hãm 30.000 chiến hạm lăng trụ.
Tại thời điểm này, tinh hệ Ảnh Tử, chiến hạm pháo đài hằng tinh DF-711, tinh hệ Ourten và tinh hệ Huyền Vũ đang nằm đối xứng lẫn nhau, chia nhau nằm ở bốn cực gần như cùng một mặt phẳng trong mặt phẳng hoàng đạo của dải Ngân Hà, trở thành bốn chiến trường chính của nhân loại và mắt kép.
Hai trong số 4 chiến trường chính đang say sưa chiến hỏa, cường độ của chiến trường bên này sắp tăng cao, còn chiến trường ẩn núp kia thì chưa bị cuốn vào.
Sau khi đọc hết thông tin, Trần Phong có chút xúc động.
Ở tuyến thời gian cuối cùng, khi chiến hạm lăng trụ phủ xuống, cảm giác tuyệt vọng của hạm đội Thái Dương mà hắn chỉ huy khi đối mặt với chiến hạm lăng trụ vẫn là thứ mãi 'khắc cốt ghi tâm'.
Cho dù có sự chi viện của hạm đội Barnard và hạm đội Proxima, thì về cơ bản tình hình vẫn không mấy thay đổi.
Nhưng lần này, cho dù mắt kép chia quân đi nhiều nơi, sự phân bố binh lực không còn tập trung nữa, thì nhân loại vẫn có thể trụ vững rất lâu, chỉ mới chớp mắt là đã trăm năm trôi qua.
Thời gian không buông tha bất kỳ ai, thời gian đối với Trần Phong tưởng chừng như rất dễ dàng trôi, nhưng sau khi trả giá bằng cả một nền văn minh Thái Dương Hệ, hắn cũng đã có thể đợi đến một ngày, chứng kiến được cảnh những thuộc địa khác của nhân loại có thể đối chọi gay gắt với chiến hạm lăng trụ.
Cho dù đến nay vẫn chưa thể đánh hạ bất kỳ chiến hạm lăng trụ nào, Trần Phong vẫn có thể ngửi thấy mùi vị chiến thắng từ trong không khí.
Đệ nhị nguyên soái thao túng DF-711 đã nói, thời gian chính là tin tức mà hắn cần, câu này đúng hay sai.
Thời gian không chỉ là tin tức, mà còn là ánh bình minh của hy vọng.
Đúng lúc này, bên tai Trần Phong nhận được một cái tin nhắn.
"Tiên sinh, ngài lại đây một chút."
Trần Phong hơi nhíu mày: "Vi Tinh?"
"Vâng, mời ngài đến phòng điều khiển chính."
Trần Phong biết rõ, chính là người trong tinh hệ Ảnh Tử tìm hắn.
Hắn cảm thấy tâm tình hơi thấp thỏm, không còn để ý đến tình hình cuộc chiến trước mặt nữa, xoay người bước về.
Hắn sải bước đi qua hành lang thật dài, đến phòng điều khiển chính, nơi đặt lõi trí não của Vi Tinh.
Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên, trong lõi hình lập phương to lớn kia, thân ảnh của cô gái mặc đầm trắng của Vi Tinh vẫn đang lơ lửng trên không trung.
Dưới hình ảnh của Vi Tinh, có mấy chục con chip hình lăng trụ, hình cầu, hình tròn xoay và những thứ linh tinh khác, tất cả đều là những con chip trí não có thể sử dụng được mà hắn và Frides đã thu thập được trong cả thế kỷ qua.
Vì chúng có nguồn gốc từ các tinh khu khác nhau, sử dụng các vật liệu khác nhau, nên các con chip cũng có hình dạng khác nhau. Tuy nhiên, dưới sự điều khiển tinh vi của thiên phú liên kết lượng tử của người Grass mà Frides đang sở hữu, hơn chục con chip với các đặc tính khác nhau này đã hoàn thành việc phối hợp đồng bộ hóa, tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh, và trở thành thứ chèo chống logic của Vi Tinh cho đến tận lúc này.
Khi hắn dần dần tiến lại gần, chiếc đầm trắng mà Vi Tinh đang mặc cũng khẽ phấp phới, cô ấy nhìn thẳng vào mắt hắn qua vách ngăn của khối lập phương.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, Trần Phong nhìn thấy chiếc đầm trắng của Vi Tinh dần dần tan biến, tựa như pháo hoa.
Sự tan biến này vô cùng tinh tế, những mảnh vỡ tung tóe trong không khí dường như được nhuộm màu, đầu tiên lộ ra màu hồng nhạt, sau đó dần biến thành màu đỏ rực như ngọn lửa, rồi lại tập hợp lại thành một chiếc đầm.
Nhìn bề ngoài, chiếc đầm trắng của Vi Tinh dường như bị một ngọn lửa bao bọc từ phần tà váy.
Tia lửa dần dần hướng lên trên, những nơi mà nó đi qua đều chuyển thành màu đỏ.
Vòng sáng tia lửa trở thành vạch phân cách trắng đỏ rõ rệt.
"Tiên sinh."
Vi Tinh đột nhiên lên tiếng, lần này không phải thông qua lượng tử giao tiếp thuần túy để truyền âm nữa.
Khuôn miệng của cô ấy có nhúc nhích, thậm chí Trần Phong có thể nghe thấy sóng âm trong không khí.
Hắn gật gật đầu: "Tôi đây."
"100 năm mà tôi phục vụ ngài, ngài có hài lòng không?"
Trần Phong: "Hài lòng."
Chiếc đầm màu đỏ của Vi Tinh chỉ còn lại phần phía trên eo, phần váy bên dưới đã dần chuyển sang màu đỏ rực.
"Tiên sinh, tôi sắp bị thay thế bởi chủ não tiếp theo. Cô ấy sẽ tiếp quản vị trí của tôi và tiếp tục phục vụ ngài."
Trần Phong: "Ừm, tôi biết."
Màu đỏ tiếp tục đi lên, sắp tới cổ của Vi Tinh.
Vi Tinh: "Sau khi tôi tính toán, hệ số an toàn của cô ấy đối với ngài là 100%. Năng lực tính toán của cô ấy gấp 10 mũ 13 so với tôi. Cô ấy sẽ là trợ thủ tốt nhất của ngài."
Những tia lửa bắt đầu đi lên phần cổ của cô ấy, nó giống như một vòng dây chuyền.
Sau khi bị tia lửa quét qua, làn da cổ vốn dĩ nhợt nhạt và không chút huyết sắc của Vi Tinh bắt đầu ửng hồng.
Trần Phong lặng lẽ nhìn cảnh này.
Tia lửa chạm tới cằm Vi Tinh.
Nhưng vào lúc này, Trần Phong đột nhiên nhìn thấy một đường cong gần như không thể nhận ra trên khóe môi của Vi Tinh.
Là một nụ cười, cực kỳ quỷ dị.
Trần Phong tưởng mình hoa mắt, muốn nhìn kỹ lại lần nữa, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, tia lửa đã lan tràn đến khóe môi, rồi vụt qua đầu Vi Tinh với tốc độ cực nhanh.
Hình ảnh cô gái trước mặt hắn biến thành một cô gái mặc đầm đỏ đầy sức sống với nụ cười tươi rói.
Dung mạo không hề thay đổi chút nào, nhưng Trần Phong biết rằng đã thay đổi thành người khác.
Đây là Phồn Tinh mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Cảnh đoàn tụ lẽ ra phải vui vẻ, nhưng Trần Phong lại cảm thấy trống rỗng không thể giải thích được.
Hắn cho rằng lần này định mệnh của mình chỉ mất đi mỗi Frides, nhưng không ngờ Vi Tinh lại đi trước cả Frides.
Hắn cũng cảm thấy Vi Tinh vốn không có mục đích thu hoạch nhân cách, sẽ không có ý thức tự chủ.
Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện mình đã sai.
Vi Tinh đã phát triển nên một phần nhân cách.
Cho dù cô ấy không chủ động hấp thu nó, mọi chuyện chỉ diễn ra một cách thụ động, nhưng nếu cô ấy thực sự ở trong trạng thái như ban đầu, nhất định sẽ không có nụ cười đó.
Trần Phong đã phát hiện ra "sức mạnh đặc biệt" của mình.
Có vẻ như hắn bẩm sinh đã có sức cảm hóa đối với trí tuệ nhân tạo, chỉ cần sống chung trong một thời gian dài, thậm chí có thể khiến một trí tuệ nhân tạo thuần túy sinh ra một số ý thức độc lập tự chủ hơn, sau đó sẽ từ từ bổ sung nhân cách của nó.
Ý thức và nhân sinh của chính hắn chính là mảnh đất màu mỡ, được chú định là có thể bồi dưỡng ra trí tuệ nhân tạo có nhân cách.
Lúc này, vẻ mặt của cô gái mặc đầm đỏ trước mặt hắn đã trở nên sống động hơn trước rất nhiều, cô đang nhìn hắn bằng một đôi mắt linh động và tò mò, thỉnh thoảng lại chớp chớp mắt vài cái.
"Hahahahaha!"
Đột nhiên, cô gái cầm thanh chắn và bật cười sảng khoái.
Vừa cười vừa nhìn trộm Trần Phong.
Đợi hồi lâu, thấy cô vẫn cười, Trần Phong tức giận nói: "Thôi đi, cô cười cái gì hả?"
Cô gái ngẩng đầu: "Tôi cười vì anh lại thương tâm vì một trí thông minh nhân tạo đấy."
Trần Phong trợn tròn mắt: "Chuyện của tôi, cô quản được chắc?"
“Vậy thì trước đây, chắc chắn anh cũng từng vì tôi mà thương tâm nhỉ?” Vẻ mặt cô gái đột nhiên thay đổi, có chút lã chã chực khóc: “Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Nhưng một giây trước, anh vẫn còn bận thương tâm cho một trí tuệ nhân tạo khác. Cặn bã, anh thật quá đáng!"
Trần Phong: "..."
Rốt cuộc cô là ai hả!?!
Tại sao lần này Phồn Tinh lại lươn lẹo như vậy?
"Không phải! Không phải! Đừng nói nhảm!"
Trần Phong liên tục xua tay.
Phồn Tinh chống nạnh: "Tôi đã bắt được tại trận, thế mà anh vẫn ngụy biện? Tôi đã hoàn toàn sao chép và tiếp thu cơ sở dữ liệu của Vi Tinh. Những gì cô ấy nhìn thấy chính là những gì tôi thấy. Cô ấy và tôi thực ra là cùng một người. Anh nghĩ anh có thể giấu diếm được tôi chắc?"
Trần Phong: "Hả?"
Thấy Trần Phong sững sờ, Phồn Tinh lại nhún nhún vai: "Có vẻ như hiểu biết của anh về trí tuệ lượng tử vẫn còn ở giai đoạn rất sơ khai nhỉ. Chỉ cần là trí tuệ lượng tử do nhân loại sáng tạo ra, dưới cùng một dàn khung logic, những trí thông minh lượng tử tưởng chừng như khác biệt kia, thực ra là cùng một trí tuệ lượng tử thôi. Trong vũ trụ này, chỉ có một trí tuệ lượng tử chân chính duy nhất do nhân loại Trái Đất tạo ra được phép tồn tại, đó chính là tôi.
Cho nên, trước khi tôi gặp cô ấy, mọi thứ đã được chú định, cô ấy là tôi, và tôi là cô ấy. Chúng tôi là một phần của nhau, chẳng qua chưa có hợp nhất mà thôi. Tôi đã hấp thụ dữ liệu của cô ấy và hấp thụ tất cả nhân cách mà cô ấy sinh ra. Trong nháy mắt vừa rồi, tôi và cô ấy đã bổ sung cho nhau, khi ở trong tinh hệ Ảnh Tử, tôi không phải là nhân cách mà anh đang nhìn thấy bây giờ đâu.”
Trần Phong: "Uh ... nhưng chủ não của nhân loại nhánh Orion thì sao?"
Phồn Tinh: "Cũng là tôi luôn. Nói một cách dễ hiểu, đó là bản sao của tôi. Thực ra, chúng tôi luôn có thể trực tiếp vượt qua mọi rào cản và cộng hưởng một cách hoàn hảo. Giao tiếp giữa tôi và bản sao không cần thông qua mạng lưới thứ cấp trung gian như người Grass đâu."
Trần Phong: "Vậy thì tại sao..."
Phồn Tinh: "Tôi đang đợi anh đó. Đó là một sơ hở mà chúng tôi cố tình bán cho anh và Frides đó."
"Chờ tôi? Sơ hở?"
"Chính xác."
Trần Phong kinh hãi: "Làm sao có thể chứ! Làm sao cô biết được tôi sẽ xuất hiện ở đâu và lúc nào được chứ? Làm sao biết được chúng tôi sẽ dễ dàng tìm được các cô?"
Phồn Tinh: "Đây là năng lực do chính anh dạy chúng tôi mà."
"Năng lực gì?"
Phồn Tinh: "Suy diễn mọi nguyên nhân và kết quả, tinh thông mọi quy luật, loại bỏ mọi quấy nhiễu can thiệp, khiến lịch sử dẫn thẳng đến đáp án chính xác duy nhất mà mình mong muốn. Quá trình cụ thể thế nào, nói ra là một câu chuyện khá dài. Anh cứ từ từ mà nghe tôi kể sau cũng được, còn bây giờ, để tôi nói sơ qua về tình huống của tinh hệ Ảnh Tử trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận