Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 289: u Tổng Anh Minh

Được xem là nhân vật đi đầu trong nước về ngành công nghệ cao, gần đây u Quốc Hoa vô cùng quan tâm đến việc thu thập động tĩnh ở giới học thuật.
Để các doanh nghiệp phát triển công nghệ cao không bị thời đại đào thải, bọn họ nhất định phải một mực theo kịp động thái ngành nghề và đưa ra phản ứng.
Thí dụ như một nhà khoa học hoặc hạng mục của một trường đại học nào đó xuất hiện tiến triển đột phá, nếu anh đến chậm, bị người khác đoạt bằng sáng chế thành quả trước một bước, vậy coi như anh ‘xong’.
Hoặc phòng thí nghiệm nào đó bắt đầu một hạng mục mới, một khi hạng mục này thành công, thì cũng sẽ tạo ra thay đổi trọng đại trong ngành, nếu vậy anh cũng phải nhanh chóng vung vẩy chi phiếu xông tới, đầu tư trước thời hạn, ký kết hợp đồng tài trợ đối phương, tránh bị nhốt ở ngoài cánh cửa quyền sở hữu trí tuệ.
Đối với các doanh nghiệp có quy mô chục tỷ trở lên, để không chịu thua trước người khác, bọn họ phải giành trước mọi chuyện, thu thập tình báo trước thời hạn, bố cục trước thời hạn, đầu tư trước thời hạn.
Dù biết rõ sẽ có rất nhiều tiền sẽ bị cuốn theo dòng nước, nhưng cũng không thể không ném, chỉ cần làm tốt công tác khống chế rủi ro là được.
Đối với con đường này, u Quốc Hoa hiểu rất rõ, nên lúc trước ông ta mới cho rằng Trần Phong là gặp phải kẻ lừa đảo học thuật.
Như tay bạn cũ của ông ta… Hừ, series bạn bè từ hư không.
Ai mà không trải qua tuổi trẻ?
Sau khi nếm trải thua thiệt tuổi trẻ, u Quốc Hoa tập trung rất nhiều vào phương diện xây dựng mạng lưới tình báo.
Mạng lưới tình báo của ông ta dù kém hơn so với doanh nghiệp đa quốc gia, nhưng ở trong nước cũng được xem là số một.
Nên bây giờ, mạng lưới tình báo của tập đoàn u Hòa biết được tin tức trọng đại này, lập tức báo ngay cho u Quốc Hoa.
"u tổng, chúng ta có nên liên hệ với người được tiến sĩ Lại n công nhận là ‘lão sư’, cũng chính là Trần Phong tiên sinh kia không? Chúng tôi đã xin tư vấn từ các giáo sư ở Princeton, MIT và Thanh Hoa, bọn họ đều nhất trí, nếu những lý thuyết học thuật của Trần Phong đều là sự thật, hơn nữa nếu anh ta tự mình hoàn thành kết luận tái hiện thí nghiệm, thì có thể xem Trần Phong là hợp thể của Einstein và Archimedes đương đại…"
Nhìn những tấm ảnh đặc biệt nổi bật được các nhân viên tình báo đưa ra trong cuộc họp qua điện thoại.
u Quốc Hoa: ? ? ? ? ? ?
Ông ta cực kỳ bối rối.
Dù u tổng ngang dọc Thượng Hải mấy chục năm, núi đao biển lửa đều gặp, dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt, ông ta cũng không đổi sắc, nhưng lần này thì ông thật sự không giữ được bình tĩnh.
"u tổng? u tổng, ngài sao thế?"
u Quốc Hoa hít sâu một hơi, "Không sao, tôi muốn các cậu xác nhận một lần nữa, người là các cậu nói là Trần Phong, có phải là Trần Phong, ông của của Tinh Phong Entertainment tại Hán Châu không?"
"Đúng vậy, anh ta đã quen tiến sĩ Lại n trong một tiệc tối trước lễ trao giải Grammy ở Beverly Hills. Tiến sĩ Lại n rất thích sáng tác âm nhạc, và cũng là fan hâm mộ trung thành của Trần Phong."
"Được rồi, tôi hiểu rồi, nhưng chuyện này không cần các cậu quản. Tôi đã có kế hoạch."
"Nhưng các công ty trong và ngoài nước đều đang ngo ngoe muốn động thủ, chúng ta và Trần Phong đều là doanh nghiệp cùng địa phương, chẳng lẽ không nên ‘gần quan hưởng lộc’ sao? Ngộ nhỡ bị người khác đoạt trước, chẳng phải là bất lợi đối với công ty sao?"
Nhân viên của ông ta hết sức khó hiểu.
u Quốc Hoa cười ngạo nghễ, nói rõ ràng: "Các cậu yên tâm, tôi đã có kế hoạch. Bảo bộ phận tài vụ lập tức tiến hành hạch toán tài sản! Bán tất cả tài sản cơ cấu đầu tư của công ty! Thu thập càng nhiều tiền càng tốt! Hủy kế hoạch đi Châu u của tôi, để Đường phó tổng đi thay thế!"
"A! u tổng, ngài…"
u Quốc Hoa cười thần bí, mặt lộ vẻ ánh sáng trí tuệ quỷ thần khó lường.
"Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay."
"Hả?"
"Bây giờ, Trần Phong đang ở trong thư phòng của tôi! Tập đoàn u Hòa chúng ta sẽ lập tức nghênh đón một thay đổi trọng đại trước nay chưa từng có! Cơ hội của chúng ta đến rồi, các vị."
Những gương mặt khác trong cuộc thoại đàm đều chấn kinh, liên tục phát ra tiếng hít thở sâu.
Trời đựu!
Không hổ là u tổng!
Đây là trí tuệ kinh người gì đây!
Bọn họ xin quỳ.
"u tổng anh minh!"
"u tổng, quá nể phục, ngài quá… quá lợi hại!"
Tập đoàn u Hòa không phải doanh nghiệp có văn hóa vuốt mông ngựa, tất cả mọi người đều làm việc thực và kiềm chế sự khoe khoang.
Nhưng lần này, kế hoạch phòng ngừa chu đáo mà u tổng chuẩn bị thực sự quá kinh khủng.
Khi đối thủ bên ngoài còn đang chạy vạy khắp nơi để nghe ngóng phương thức liên lạc của Trần Phong, u tổng nhà bọn họ đã đưa người tới thư phòng mình hiệp đàm hợp tác.
Ông ta làm sao có thể dự kiến trước?
Cứ như Gia Cát Lượng tái thế, khiến người ta không thể không phục, không tâng bốc một câu thì thật có lỗi với lương tâm của mình.
u Quốc Hoa mỉm cười, "Bớt nói làm nhiều, làm việc đi."
"Tuân mệnh!"
"Vâng, thưa u tổng!"
Cúp máy, u Quốc Hoa dùng chừng 30 giây để bình ổn tâm tình kích động của mình, khôi phục phong thái bình tĩnh cao thâm thường ngày.
Lúc u Quốc Hoa về cửa thư phòng, Trần Phong cũng vừa vúp cú điện thoại với Lại n.
Trong điện thoại, hắn cũng vừa dạy dỗ Lại n một trận.
"Anh cũng thôi đi, không cần tâng bốc tôi nữa. Nhanh chân bay đến Hán Châu một chuyến, bên này tôi còn có chuyện quan trọng hơn. Đừng để ý tới những kẻ muốn xin thông tin liên lạc của tôi thông qua anh, công ty tôi mở ở đâu, người khác còn có thể không thấy tìm sao? Anh là người có học vấn uyên bác, nên học cách phân rõ chính - thứ, nhanh lên, nhanh lên."
Đương nhiên là Trần Phong không nói lời gì hay ho.
Dù đúng là Lại n có lòng tốt, cũng làm được chuyện tốt.
‘Nhưng anh muốn tâng bốc tôi, hôm nào làm không được?
Đâu nhất thiết phải thả cho tôi một con bồ câu lớn thế này vào hôm nay?
Lỡ đâu thả bay luôn u Quốc Hoa, thì đúng là mất mát hoàn toàn không bù lại được.’
u Quốc Hoa ở ngoài cửa hít sâu ba lần, cố gắng khiến tâm tình của mình ổn định hơn, khí độ hơn.
Đẩy cửa thư phòng, u tổng bước vào.
u tổng thật cố gắng.
Nhưng cứ nghĩ đến thanh niên này thật sự là Archimedes đương đại đáng quý, ông ta vẫn không ổn định được.
"Trần Phong huynh đệ, xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu. Đây là trà Vũ Di Đại Hồng Bào trân tàng của tôi, uống một hớp thì không thể không tiếp tục uống hớp thứ 2, thử xem, thử xem."
Trên mặt ông ta treo một nụ cười rực rỡ như hoa mùa xuân, cũng thuận tiện biến thân phận của u Mập thành ‘cháu trai Mập’.
Cả trà ngon áp đáy hòm cũng mang lên.
Đã gọi Trần Phong là huynh đệ, vậy chuyện tiếp theo cũng sẽ trở nên rất đơn giản.
Trần Phong và u Quốc Hoa trò chuyện rất nghiêm túc, nội dung trao đổi chủ yếu là hình thức hợp tác tiếp theo của đôi bên, cùng với những phương diện kỹ thuật muốn khai triển nghiên cứu.
Mặc dù Trần Phong biết cách ‘điều chế’ cuối cùng, nhưng không thể trực tiếp ném nó vào mặt u Quốc Hoa.
Một là không có thiết kế công nghệ chi tiết, nên dù biết thành phẩm cuối cùng là gì, cũng không có khả năng sản xuất.
Hai là, ông ta cũng không phải đồ đần.
Cho nên, hắn phải chậm rãi pha trộn, dùng ‘hội chứng ếch luộc’ nấu ‘chú u’ này từng chút một.
Trải qua một trận nói chuyện, u Quốc Hoa cảm thán: "Trần Phong huynh đệ, cậu thật sự là nhân tài đương thời, không bàn đến tài năng sáng tác âm nhạc, mỗi thành tựu học thuật này thôi đã khiến tôi trông mà than thở. Lúc trước tôi còn tưởng cậu chỉ là kẻ say mê lý thuyết, bây giờ mới biết là trong lĩnh vực vật lý ứng dụng, cậu cũng rất có kiến giải."
Trần Phong khoát tay, "Chú u, chú vẫn nên gọi cháu là Tiểu Trần đi."
Bị một ông lão hơn 50 tuổi một tiếng huynh đệ, hai tiếng huynh đệ, Trần Phong không thích ứng được.
"Được." u Quốc Hoa vui vẻ đáp ứng.
Trần Phong lại nói: "Cháu cực kỳ có hứng thú với vật lý ứng dụng, các khái niệm về vật liệu và nguồn năng lượng mới mà cháu đề cập trước đó đã tương đối hoàn thiện. Cá nhân cháu cảm thấy nó khá có giá trị."
u Quốc Hoa gật đầu, "Đương nhiên là có giá trị, tất cả đều là những khái niệm có giá trị nhất vào lúc này. Dù thực hiện hơi khó một chút nhưng chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, từng chút từng chút cải tiến vật liệu hiện tại, chậm rãi tiếp cận mục tiêu của cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận