Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 733: Nhân Loại Cường Đại Nhất

"Sư phụ, không thể trách anh được, là do em..." Âu Tuấn Lãng ngăn Trần Phong lại.
"Mập mạp, tôi đã thay đổi ý định rồi. Anh cứ thử làm gì đó đi, để xem liệu anh có thể phá vỡ vận mệnh của mình hay không, để xem có thể vượt qua những chướng ngại vật trên con đường làm nên lịch sử, rồi trở thành một tua bin động cơ của lịch sử hay không. Mục tiêu cuối cùng của tôi chưa bao giờ là việc tìm được một con đường sinh tồn duy nhất nào đó của tương lai, tôi tin chắc rằng mình sẽ làm được. Vậy nên, anh cũng nên tin tưởng vào chính mình. Anh không cần nghĩ về tương lai 1000 năm sau sẽ ra sao, mà chỉ cần quan tâm xem lần này anh có làm tốt hơn lần trước hay không mà thôi. Bất kể là ngựa giống hay một thứ gì đó khác, chỉ cần luôn tiến về phía trước, mỗi ngày một chút, mãi cho đến khi anh không còn điều gì hối tiếc trong cuộc đời này."
Một lúc lâu sau, Âu Tuấn Lãng đột nhiên nghẹn ngào.
"Em....em có thể làm được gì? Ngoài ca hát ra, em còn có thể làm gì khác chứ?"
Trần Phong do dự một lát: "Anh hãy phụ trách toàn bộ thị trường nước ngoài của sản nghiệp tập đoàn Tinh Phong đi, trước tiên cứ thử xem anh có thể đạt được những gì cái đã. Vốn dĩ lão Mạnh cũng đang phụ trách quá nhiều chuyện, anh chia sẻ với anh ta một chút đi. Cụ thể thế nào thì cứ tới đó rồi biết."
"Nếu nhỡ không may, em thất bại thì sao?"
Trần Phong giang hai tay: "Đừng để ý nhiều chuyện như vậy. Cho dù thất bại, ảnh hưởng đến tương lai cũng có thể là tích cực hoặc tiêu cực. Lịch sử sẽ luôn biết cách tự mình sửa chữa. Cho dù thất bại triệt triệt để để, thì cùng lắm chúng ta chỉ tổn thất một tuyến thời gian mà thôi. Đây chính là cơ hội, gặp may thì lên. Anh cũng là một thành viên trong đoàn đội của chúng ta, vì vậy tôi nên cho anh một cơ hội. Bất kể là tốt hay xấu, cũng phải thử một chút xem sao, có đúng không? "
Đầu óc của Âu mập mạp chậm rãi khôi phục.
"Ừm! Cảm ơn sư phụ, em sẽ không để anh phải thất vọng."
"Cứ quyết định như vậy đi."
"Ừm."
Điều mà Trần Phong muốn phá vỡ chính là vận mệnh của nhân loại, thứ mà mập mạp muốn phá vỡ lại chính là vận mệnh của chính anh ta.
Từ quan điểm cá nhân mà nói, hai mục tiêu này thực sự không thể phân rõ cao thấp.
Cặp vợ chồng già Âu Quốc Hoa gần như đến cùng lúc với xe cấp cứu.
Âu Quốc Hoa bị vợ mắng từ cửa biệt thự mãi cho đến tận phòng tập.
Mẹ mập mạp dường như ném toàn bộ tội lỗi lên đầu Âu Quốc Hoa, chỉ trích ông ấy đã o ép Âu Tuấn Lãng quá nhiều.
Âu Tuấn Lãng tập luyện để giảm cân hẳn là do bị Âu Quốc Hoa chê quá mập.
"Mập một chút thì sao hả? Mập thì không xứng làm con trai ông à, ông đừng có suốt ngày chít chít được không? Tuấn Lãng ăn nhiều một chút, cơ thể khỏe mạnh hơn một chút, thì không tốt chỗ nào hả? Nhất định phải giống như ông, gầy như một que củi thì mới gọi là người à? Âu Quốc Hoa, để tôi nói cho ông biết, tật xấu này mà ông không sửa... "
Khi bước vào phòng tập thể dục, nhìn thấy Trần Phong cũng đang ở đây, người mẹ đang bao che cho con kia mới vội vàng ngậm miệng.
Hiện tại đã khác xưa, Trần Phong đã là đại nhân vật chân chính.
Mẹ của mập mạp tuy chỉ ở nhà, nhưng trong việc ứng xử với bên ngoài vẫn biết nặng nhẹ, vừa phải chừa cho Âu Quốc Hoa chút mặt mũi, vừa phải giữ gìn danh tiếng cho gia tộc, tránh cho Trần Phong - một đối tác quan trọng, lo lắng về sự ổn định của Âu gia.
Lại kéo thêm một phen hỏi han ân cần, các chuyên gia y tế theo sát mà tới, khua chiêng gõ trống kiểm tra nhanh tại hiện trường, xác định mập mạp đã qua cơn nguy kịch, các chuyên gia y tế mới cẩn thận từng li từng tí khiêng người lên cáng, chuyển vào xe cứu thương.
Trần Phong ở lại với Âu Tuấn Lãng cho đến khi anh ta được đưa vào phòng phẫu thuật, sau đó mới chào tạm biệt mọi người rời đi.
Không lâu sau, những người còn lại trong Cứu Thế cũng lần lượt gọi điện tới hỏi thăm tình hình, khi nghe được đây chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phong không ngồi trên xe của Âu Quốc Hoa, cũng không tự lái xe đến, bệnh viện chỉ cách chung cư Duyệt Lai khoảng 5-6 cây số, nên cứ chắp tay sau lưng cuốc bộ trở về.
Lựa chọn tưởng như khôi hài nhưng lại cực kỳ xúc động của mập mạp cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.
Mình hiếm lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi để làm một con cá mặn.
Mập mạp thì hay rồi, chán ngấy làm con cá mặn, lúc nào cũng muốn phấn đấu thoát khỏi kiếp cá mặn, thế mà lại kiên trì làm một con ngựa giống thật tốt, suýt nữa thì mất mạng.
Quả thực khiến người ta dở khóc dở cười.
Trần Phong quả thực không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng mình đã xúc động.
Mập mạp biết rằng anh ta và Tống Tư Vũ có gen tốt, dù nói ra có vẻ hơi mất mặt, nhưng dầu gì thì cũng rất chăm chỉ cố gắng làm một con ngựa giống thật tốt.
Nhưng còn mình thì sao?
Nếu nói trên hành tinh này, có một loại gen nào có thể mang lại sự thay đổi lớn nhất cho nền văn minh, thì đáp án chẳng có gì khó đoán cả.
Chính là mình, Trần Phong.
Hiện tại, với độ thức tỉnh gen 38.91%, hắn chính là nhân loại cường đại nhất, cho dù đặt vào 1000 năm sau, thì cũng là nhân loại Ngân Hà cường đại nhất.
Theo lời giải thích trong tuyến thời gian trước đó rằng sự kết hợp của những người có độ thức tỉnh cao sẽ dễ dàng sinh ra được đời sau có độ thức tỉnh cao hơn, Trần Phong cảm thấy, nếu gen của hắn dù chỉ có thể kết hợp với một người bình thường với độ thức tỉnh 25%, thì việc tại thế kỷ 21, sinh ra được đời sau có độ thức tỉnh 30% cũng là chuyện hoàn toàn có thể.
Cho nên, hắn đang lãng phí thiên phú.
Lý do mà hắn tự tìm cho bản thân cũng vô cùng thỏa đáng.
Trong thế kỷ 31 của rất nhiều tuyến thời gian trước đó, đã có rất nhiều người từng rất nhiều lần tiến hành nghiên cứu sâu rộng về gen của hắn.
Kết luận quả thật đáng buồn.
Nếu như không có sự tồn tại của Đường Thiên Tâm, thì hắn quả thực sẽ tuyệt hậu.
Những người thuộc thế kỷ 21 thì càng không có khả năng chịu đựng được độ thức tỉnh gen của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận