Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 565: Người Thất Lạc

Ưu điểm lớn nhất của loài người là sức sáng tạo phi phàm và trí tưởng tượng không giới hạn, có thể đứng trên trái đất, chỉ dựa vào quan sát không gian và liên tục suy nghĩ, tưởng tượng và tính toán, là có thể thấy khả năng đổi mới đáng sợ của bản chất vũ trụ bao la ở một mức độ nào đó.
Trong 500 năm sau Đại Diệt Tuyệt, toàn bộ nền văn minh đã ý thức một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ, và hoàn thành một lượt chuyển hướng triệt để và hoàn chỉnh ngay lập tức, và một mục tiêu cộng đồng mà phấn đấu 500 năm cho đến ngày nay.
Ý thức về sứ mệnh chiến đấu cho sự tồn tại của nền văn minh cũng là động lực cốt lõi hỗ trợ sự kiên trì của nhân loại.
Đây là một điều tốt.
Nếu không có ý thức sứ mệnh ràng buộc thế giới này, e rằng nhiều người sẽ bỏ cuộc sớm ở giữa cuộc hành trình và sống trong tâm lý ‘ma quỷ’ rằng họ sẽ làm bất cứ điều gì họ muốn vì sắp tận thế đến nơi rồi.
Vấn đề nào cũng có hai mặt, nguyên tắc đối lập của mọi thứ chưa bao giờ thay đổi.
Tổ tiên đã dạy thế giới nguyên lý âm dương trong Thái cực quyền.
Không thể nói rằng ý thức sứ mệnh là sai lầm, sai lầm chỉ là nó đã quá cực đoan.
Khi một khía cạnh tư tưởng nào đó quá mạnh và có sức lan tỏa, khi mọi người ngay thời điểm còn trẻ, đều đã liên tục thấm nhuần thì thực chất là họ cũng đang dập tắt ánh sáng nên nở rộ thuộc về mỗi cá nhân.
Điều này tạo thành một phòng kén thông tin khổng lồ kéo dài 500 năm và trải dài khắp Thái Dương Hệ.
Mỗi một người đều đã ở trong nó từ khi sinh ra và không thể thoát ra được.
Sau khi phân tích xong hoàn cảnh lớn, Trần Phong chú ý về các chi tiết của Lạc Thành.
Trước đây hắn từng quyết định đến Lạc Thành để quảng bá chiến lược giao phó giấc mơ của tổ tiên, lấy độc trị độc và sử dụng giấc mơ của nhà hiền triết Trần Phong để phá vỡ bức tường của kế hoạch Chiến Thần.
Trước đây, Trần Phong tin rằng những người có tâm lý đi trong bóng tối này có những đặc điểm cảm xúc rõ ràng hơn người thường, họ là đối tượng tốt nhất cho thuyết giấc mơ tiên tri.
Bề ngoài, hắn đang cố gắng cứu những người ‘thất lạc’ này nhưng đồng thời hắn cũng đang đáp lại kế hoạch Chiến Thần của chính phủ trái đất.
Về cơ bản, ý của hắn là, mọi người thấy đó, tôi đã mang hình ảnh được khắc họa một cách chân thật của nhà hiền triết Trần Phong, không chỉ vậy, tôi còn có thể cảm hóa những người ‘thất lạc’, tôi thực sự có giấc mơ tiên tri của ông ấy.
Do đó tôi đã được hiền nhân Trần Phong bồi dưỡng một vòng rồi, mọi người hãy đến thu thập thần thông đi.
Cốt lõi phiên bản mới của câu chuyện được thu hồi từ miêu tả quân xâm lược đến miêu tả con người. Bằng cách làm suy yếu "nhân cách thần thánh" của nhà hiền triết Trần Phong, người dân trong Lạc Thành nhận ra rằng ngay cả khả năng và tài năng cũng không bao giờ có thể đáp ứng được nhu cầu ‘leo núi’, bản thân quá trình leo núi chính là đang khắc ghi ý nghĩa của cuộc sống.
Hắn muốn nói với thế giới rằng chúng ta không thể trở thành thần thánh nhưng chúng ta có thể trở thành người thỏa mãn chính mình.
Đồng thời, thông qua mô tả sâu sắc về quá trình phấn đấu và những biến hóa sâu sắc trong lòng của nhà hiền triết Trần Phong ở 1000 năm trước, hắn muốn nói rõ ràng một đạo lý: nỗi tuyệt vọng hiện tại của các người chẳng khác gì trò chơi con nít, nỗi tuyệt vọng mà các người thấy bây giờ thực ra đã được bản thân nhà hiền triết pha loãng nó nhiều lần rồi.
Nếu triết gia có thể gánh vác, thì bạn cũng đừng dễ dàng chìm đắm vào nó.
Mục tiêu cuối cùng của Trần Phong là sử dụng âm nhạc, tâm lý học, mỹ thuật, sự thâm nhập toàn bộ tin tức và các phương tiện kỹ thuật khác làm chất dẫn truyền, đồng thời bổ sung các phương pháp biểu hiện của tâm lý học, âm nhạc, phim ảnh và nghệ thuật toàn diện, để nhắc nhở những người theo đuổi ‘bản thân’ quá cao hoàn toàn vượt quá chính mình ranh giới năng lực ‘thất lạc’ của mình để trở về hiện thực.
Bản chất của phương pháp vẫn là luồng thông tin một chiều, đồng thời mang tính chất bùng nổ và hủy diệt, thường được gọi là lấy độc trị độc.
Trần Phong không hy vọng xa vời rằng có thể cảm hóa những người hắn sở cầu ngay lập tức, hắn chỉ dự định tìm một số người ủng hộ trước và sử dụng câu chuyện mới của mình để khiến một số người trong Lạc Thành đứng lên một lần nữa và có ý chí thực hiện mục tiêu của mình.
Để tạo ra một câu chuyện mới trong một "bối cảnh không tưởng" trái ngược với các khái niệm thế tục, và đạt được hiệu quả này, rõ ràng là không thể dùng trình độ nghệ thuật bình thường.
Những chi tiết về bản chất con người quá khó để nắm bắt, và chỉ cần một sự khác biệt nhỏ nhỏ cũng sẽ có thể phá vỡ khuôn mẫu vĩ mô của toàn bộ chương trình, làm cho không khí của buổi diễn trở nên rất ngượng ngùng và tạo thành trò cười.
Vì vậy, công việc của chính Trần Phong là cung cấp tài liệu tham khảo cho ‘tác giả’ Vu Mộng Anh, sửa những lỗi chi tiết cực kỳ dễ xuất hiện khi khắc họa chính hắn.
Mấy ngày qua, hắn làm cũng không tệ lắm.
Hiện tại, Trần đại sư đã hiểu sâu hơn về hành vi của mình, hắn ý thức được rằng một hành động tùy tiện có thể cũng xuất phát từ tiềm thức, nói chung là hắn làm đúng.
‘Người thất lạc’ thực sự quan trọng.
Thông qua những nỗ lực của Navilon, số người ‘thất lạc’ đã giảm từ 2,8 tỷ xuống còn 700 triệu, nhưng giờ nó đã vô tình tăng lên 800 triệu.
800 triệu người này chiếm khoảng 1/6 tổng dân số nhân loại.
Theo tam quan của thế kỷ 21, tỷ lệ này cao đến mức vi phạm logic, giống như cứ trung bình 60 người thì có một người bị rối loạn tâm thần nặng.
Nhưng trong thế kỷ 31 của dòng thời gian này, mọi người đã quen với điều đó và coi nó là điều hiển nhiên.
Dù sao thì, tỷ lệ cao hơn trước đây đã gần đạt 1/15 nhưng bây giờ nó đã được cải thiện.
Khi lần đầu tiên Trần Phong biết về Lạc Thành, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng bản thân lại chưa từng điều tra nên không dễ dàng đưa ra kết luận.
Bây giờ hắn đã đến đây rồi, đã thực sự giao tiếp với những người ‘thất lạc’ rồi.
Hắn đã hiểu.
Không chỉ tỷ lệ người ‘thất lạc’ cao bất thường, mà cách những người này sao đọa cũng sai, mức độ còn kỳ quặc hơn.
Một số người ‘thất lạc’ cứng đầu, đã sống ở đây hơn 100 năm, quả là đáng sợ.
Lấy một học giả chuyên nghiên cứu siêu tần âm ngắn làm ví dụ.
100 năm trước người đó đã thực sự làm công việc của mình tới trình độ này.
100 năm trôi qua, ông đã biến trừ một gã trung niên trở thành một ông lão tóc trắng, nhưng hạng mục vẫn không tiến triển gì hơn.
Ông ta cũng không định bước ra ngoài và làm bất cứ điều gì khác.
Tóm lại, cảm giác khó chịu trước đó của Trần Phong được kết hợp với kinh nghiệm thực địa hiện tại, đã trở thành một bằng chứng mới về lý thuyết phòng kén thông tin văn minh.
Bây giờ Trần Phong tin rằng cho dù đó là vì chính mình hay vì toàn bộ nền văn minh, cũng không nên bỏ mặt những người ‘thất lạc’ trầm luân như vậy.
Những người ‘thất lạc’ có những đặc thù riêng, họ chỉ giống những kẻ vô dụng, nhưng thực tế không phải vậy.
Họ không thực sự muốn đắm mình trong truỵ lạc, nhưng do tâm lý muốn làm tốt hơn quá mãnh liệt, lấn át giới hạn của ý chí, cuối cùng tâm lý của họ sụp đổ và rơi vào bóng tối, rồi tiến tới việc giận dữ với chính mình.
Càng sa ngã càng lún sâu, tâm tình càng tan vỡ mãnh liệt thì nỗi ám ảnh trong lòng họ càng mạnh.
Đám người này có tiềm năng, hơn nữa còn rất lớn.
Một khi giúp những người này thoát khỏi khốn cảnh, sức mạnh mà họ có thể bộc phát sẽ rất lớn. Tình hình cụ thể thì vui lòng tham khảo Lâm Bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận