Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 380: Nghiên Cứu Của Phồn Tinh Về Trần Phong

Có lẽ tâm tình hắn dao động quá lớn, chạm đến Phồn Tinh đang trong cơn ngủ mê, cũng có thể là cô đã hoàn thành quá trình trùng kiến.
Trong đầu Trần Phong bất chợt vang lên giọng nói, "Đúng vậy, độ thức tỉnh gen của anh lại bắt đầu tăng lên một lần nữa."
"Vì cô đang tiến hành tính toán lượng tử trong não tôi sao?"
Phồn Tinh: "Có lẽ, đúng không?"
Chà, ngay cả cô cũng không thể chắc chắn.
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Trước mắt cô đổi giọng đi. Dù tôi thích nghe giọng Chung Lôi thật, nhưng cô phải khác cô ấy, chọn đi."
"Đường Thiên Tâm? Lộ Vy? Tần Lộ? Trần Lê? Kelly Swift?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Cô không thể sáng tạo từ con số 0 một giọng thuộc về chính mình sao?"
"Tôi thử một chút."
Có lẽ chỉ mới trôi qua 0.01 giây, giọng Phồn Tinh đã thay đổi.
"Được chưa? Thích không?"
Thế nhưng toàn thân Trần Phong lại chấn động.
Rất quen thuộc.
Giọng nói này khiến hắn nhớ tới một lần hắn xuyên tới đây, xuất phát từ sự nhàm chán cực độ, lúc ấy hắn từng chút từng chút điều khiển tinh vi giọng nói cho trợ thủ AI "Tiểu Vi", giày vò hơn nửa ngày mới suy nghĩ ra được giọng nữ trong trẻo như chuông bạc.
Thời điểm đó hắn đã hiểu chút âm nhạc, năng lực thưởng thức không tệ, ít nhất hắn đã tinh chỉnh hơn 6.000 thông số trước khi tự tạo ra được chất giọng mà mình thích.
Vừa như một quý cô lại vừa giống một ngự tỷ, vô cùng thoải mái.
Loại giọng nói này hẳn là chưa từng xuất hiện trong dòng thời gian này, nhưng bằng một cách tuyệt vời, nó đột nhiên xuyên qua dòng thời gian, xuất hiện trong tâm trí hắn, khiến hắn rất cảm động.
Trần Phong nhẹ nhàng gật đầu, "Rất thích."
"Vậy là tốt rồi."
"Vậy hãy cho tôi biết kết quả nghiên cứu của cô về tôi. Trên người tôi đã xảy ra chuyện gì?"
"Được."
Nghiên cứu của Phồn Tinh về Trần Phong thực sự bắt đầu khi hai bên gặp nhau lần đầu.
Trần Phong đã thể hiện rất nhiều sức mạnh cá nhân vượt qua con người trong cuộc tấn công bất ngờ đoạt lấy con chip, điều này thu hút sự chú ý của cô, nhưng vào thời điểm đó cô không có được thông tin di truyền của Trần Phong.
Nghiên cứu thực sự được thực hiện sau khi cô chảy vào trong não hắn để có được thông tin di truyền hoàn chỉnh.
"Trước đây, việc phân tích của tôi về anh không có tiến triển đáng kể nào, nhưng vừa rồi, lúc tôi vừa hoàn thành việc trùng kiến, tôi đã bắt gặp độ thức tỉnh gen của anh tăng lên. Tôi đã thực hiện sáu vạn bảy ngàn ngàn tỷ phép tính tức thời và đạt được một số suy đoán về kết quả nghiên cứu tính sinh vật học”.
Sau một lát, mặt Trần Phong lộ ra ý cười.
Hắn tăng từ 25% độ thức tỉnh gen của người bình thường ở thế kỷ 21 lên tới 35%, tổng cộng tăng 10%, phá vỡ sự ràng buộc, hoàn thành đủ lượng để chuyển hóa thành chất, trở thành nhân loại Ngân Hà.
Bây giờ bày ra trước mặt hắn là lý luận về mức bình cảnh tiếp theo: 50%, nắm giữ 15% không gian tăng lên.
Phồn Tinh nói đây là kết quả tính toán của cô, nhưng bước cuối cùng của lý luận lại không thể hoàn thành.
Nhưng ‘mẩu vụn’ vừa mới tốt nghiệp trung học, Trần Phong, lựa chọn tin tưởng ngốc nghếch.
"Anh lại bắt đầu tiến hóa đơn thể, những nơi mà anh có khả năng cải thiện là rất nhiều, thậm chí khí anh ở mức 35% tôi đã không cách nào phân tích thông suốt, càng không cách nào tính ra được độ thức tỉnh gen mức 50% của nhân loại cuối cùng sẽ đạt tới trình độ như thế nào. Nhưng anh hẳn phải biết, so với vũ trụ mênh mông vô hạn, cho dù là nhân loại Ngân Hà, cùng lắm cũng chỉ là một đứa bé sơ sinh."
Trần Phong suy nghĩ một chút, hỏi ra một câu mang rất nhiều giá trị triết học.
"Nghiên cứu độ thức tỉnh gen mức 50% của nhân loại khó, hay là nghiên cứu rào chắn bao trùm Thái Dương Hệ khó?"
Phồn Tinh trầm mặc ròng rã năm giây, "Vấn đề này của anh cũng giống như câu hỏi của cổ nhân trước công nguyên, khối lượng của mặt trời và các ngôi sao trên bầu trời là bao nhiêu, cái nào nặng hơn. Người ta không biết mặt trời và những vì sao cái nào nặng hơn. Người ta có thể sẽ cho rằng mặt trời nặng hơn, nhưng anh cảm thấy chuyện này chính xác sao?"
Trần Phong lựa chọn nói sang chuyện khác, "Vậy theo tính toán của cô, khi tôi đạt tới mức 50%, tôi có thể tay không xé nát sao trời, xuyên qua hư không, phá lỗ đen?"
"Anh có thể là nạn nhân của thể loại huyền huyễn hết sức phổ biến ở ngàn năm trước. Mong anh đừng hỏi những câu hỏi không có ý nghĩa để cắt ngang tôi nữa, anh là nhân loại Ngân Hà cao quý, hẳn là anh đã học được cái gọi là tiết kiệm thời gian."
Trần Phong: "…”
Chờ Phồn Tinh lần nữa hoàn thành phổ cập khoa học cho, rốt cục hắn mới trở nên yên tĩnh trong mất mát.
Theo quan điểm khoa học của Phồn Tinh, phân tích của cô về nhân loại Ngân Hà được tóm tắt một cách đại khái như sau.
Phương hướng tiến hóa chủ yếu của nhân loại trong giai đoạn Ngân Hà không còn là thể năng và sức chiến đấu nữa, nếu có thì đó chỉ là sản phẩm ngẫu nhiên của việc tăng cường trí nhớ.
Nên trong giai đoạn này, không gian tiến hóa chủ yếu của nhân loại nằm ở sự kết nối giữa não người và vũ trụ.
Dùng bản thân Trần Phong mà nói, nó thật sự là trí tuệ vũ trụ.
Nhưng Phồn Tinh không thể nào xác định được rằng, vũ trụ là có thực sự là một sinh mệnh có trí tuệ hay không, nó có thể chỉ là một bộ não siêu thông minh quá cỡ và logic hoạt động của nó giống hoặc cao hơn bộ não con người.
Mọi thứ chỉ là suy đoán.
Tóm lại, nếu phán đoán của Phồn Tinh là chính xác, thì tấm da bò mà Trần Phong đã từng thổi cũng được chứng minh, khi con người đạt được giới hạn trên của trí tuệ hỗn loạn vô hạn, gần bằng giới hạn của toàn bộ vũ trụ, thì cái giá phải trả là một cơ thể tương đối mỏng manh.
Nhân loại là một nền văn minh với dân số là đơn vị cốt lõi chứ không phải là một nền văn minh cá thể hùng mạnh.
Tiến hóa phải là sự tiến hóa của quần thể, không phải là sự tiến hóa của cá thể.
Việc một người bước vào giai đoạn tiến hóa tiếp theo trước, như Trần Phong, là một hiện tượng hoàn toàn trái ngược với lẽ thường.
Hắn cho là mình rất cường đại, nhưng chẳng qua chỉ là những thành viên khác trong quần thể chưa đuổi kịp bước tiến của hắn mà thôi.
Trần Phong cảm thấy không phục, "Sinh mệnh của nguyên tố Cacbon thật sự yếu ớt như vậy sao?"
"Không thể nói sinh mệnh dựa trên nguyên tố Cacbon yếu ớt, nhưng cấu trúc dựa trên carbon của anh đã bị thay đổi, do bản chất của một mức độ nào đó dưới cấp quark đã đạt đến giới hạn trong một giai đoạn nhất định."
Trần Phong: "Là cấp độ nào? Cao siêu tử?"
"Không biết."
"Tôi thật sự rất yếu sao?" Hắn lại đứng lên, nâng chiếc ghế kim loại bên dưới, dùng hai tay tác động lực làm cong chân của nó.
Phồn Tinh: "Anh đi bóp nát một viên sao nơtron thử xem."
Trần Phong: "Trong vũ trụ này có ai có thể sao?"
"Trong tính toán của mình, tôi đã mô phỏng khả năng ra đời của hơn một nghìn tỷ sự sống trong vũ trụ, trong số đó có những sinh vật có thể làm được điều này."
"Sau khi tôi đột phá 50% thì sao?"
"Mong anh đừng nên lặp lại cũng một vấn đề không có ý nghĩa, thời gian của tôi thì vô hạn, nhưng thời gian của anh thì vô cùng quý giá."
May mắn là Phồn Tinh sẽ không tức giận, không thì cô có thể chấn chỉnh Trần Phong cho đến khi logic sụp đổ một lần nữa.
Theo một khía cạnh nào đó, có thể đây cũng là thiên phú của Trần đại sư.
Rõ ràng hắn đã trở thành lãnh tụ, hắn có thể cố gắng bày ra tư thái mà mọi người muốn thấy, trước mặt bọn họ, nhưng khi về lại ‘cơ sở cá nhân bí mật’, hắn lại không thể che giấu bản chất cá mặn.
Bình tĩnh và không quên sơ tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận