Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 428: Hẹn Gặp Lại

Bây giờ Trần Phong đã không còn sợ hãi nữa, cho nên, thứ hắn nhìn thấy không phải là hy vọng chiến thắng, mà là lòng tin chắc thắng!
Hắn không thể diễn tả được sự thống khoái của mình, kìm lòng không được mà muốn bật cười thật lớn.
Sau đó, Trần Phong bất chợt kịp phản ứng.
Uây, chẳng phải mình chết rồi à?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mặc dù chết nhiều thành thói quen rồi, biết rằng trong giây phút lâm chung sẽ có thần thức ở lại cho đến khi tiêu tán hoàn toàn, nhưng lần này, thần thức có hơi cứng đầu thì phải?
Chẳng lẽ là năng lực đặc biệt của cơ thể nhân loại Ngân Hà khi thăng cấp?
Thực sự có linh hồn?
Có nghĩa là, nhân loại Ngân Hà có thể sống sót với trạng thái linh hồn của họ?
Xong đời! Giờ mình phải làm gì để quay lại thế kỷ 21 đây?
Đang lúc suy nghĩ miên man, hắn đột nhiên cảm thấy tầm nhìn trước mặt càng ngày càng trống rỗng, phảng phất như bản thân đang bay ra ngoài, cảm giác ngạt thở chân không đã lặng lẽ biến mất trong vô thanh vô tức.
Gì vậy?
Hắn mờ mịt nhìn chung quang, nhưng chỉ nhìn thấy khoảng không mù mịt của vũ trụ, thậm chí còn nhìn thấy chiếc chiến hạm hình cầu phía dưới.
Trần Phong lúc này thực sự bối rối.
Nếu như quỷ lôi nổ trong miệng của chính mình, vậy thì hẳn là sẽ tan xác mình trước, nhiều lắm thì chỉ có thể dựa vào thần thức còn lại có thể nhìn tình hình bên ngoài trong khoảng thời gian 1/10000 giây.
Chẳng phải chỉ cần như thế là đã kết thúc toàn bộ quá trình sao, vì cái gì mà còn bay ra ngoài, xảy ra chuyện gì vậy???
Gì thế, muốn lên thiên đường?
Linh hồn thực sự có thể rời khỏi thể xác? Tư duy có thể rời khỏi thể xác?
Không thể nào.
Tư duy của nhân loại không thể tồn tại sau khi tách rời bộ não, đây là quy luật thép của khoa học.
Trần Phong bất chợt quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy màng Dyson màu cam vẫn đang vận hành ổn định như cũ, phía sau Thái Dương Hệ.
Nó vẫn lơ lửng lặng lẽ trong không gian, hấp thụ năng lượng mặt trời khổng lồ mọi lúc.
Thoạt nhìn vẫn rất thờ ơ, như thể sự sống còn của nền văn minh nhân loại, và cả cuộc chiến vừa nổ ra chẳng liên quan gì đến nó cả.
Nhưng trên tấm màng Dyson cực kỳ rộng lớn này, lại có vô số 'sợi tơ' năng lượng truyền đến "cơ thể" của mình.
Các sợi tơ chằng chịt và đan xen vào nhau tạo thành một cấu trúc lượng tử đặc biệt không ổn định và thoáng qua, mô phỏng tổ hợp của các nơ-ron thần kinh não người, mang ý thức của chính mình.
Trong lòng Trần Phong mơ hồ cảm nhận được một thứ cảm xúc cực kỳ vi diệu.
Thân thiết, tiếc nuối, thống khổ...
Hắn giật mình thức tỉnh.
Màng Dyson do nhân loại tạo ra bằng công nghệ sinh học kia, đã tạo ra một loại ý thức siêu không gian khác!
Khó trách, dù Lôi có dùng bao nhiêu biện pháp thì cũng không thể khống chế màng Dyson một cách triệt để được.
Thuần túy là bởi vì màng Dyson - thứ mà do nhân loại tạo ra trong lịch sử - cũng có thể là thứ nằm trong phạm vi quan sát thiên văn học - sinh vật nửa tự nhiên nửa nhân tạo lớn nhất trong dải Ngân Hà này, đã trải qua biến đổi dị thường, đồng thời cũng sinh ra ý thức cơ bản!
Trong cấu trúc màng sinh học khổng lồ này, đã có một ý thức sơ khai, thậm chí còn có cảm xúc, nên trí tuệ lượng tử của Lôi không thể thâm nhập vào nó.
Giờ đây, ý thức ngắn ngủi nhưng chân thực của bản thân vẫn còn lưu lại, đó là nhờ màng Dyson truyền năng lượng cho bản thân, chia sẻ cảm giác tồn tại.
Trần Phong cảm thấy rất được an ui, cám ơn mày, nhờ mày mà tao có thể nhìn thêm vài giây.
Nhờ mày mà tao có thể tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình tan xác của kẻ mắt kép.
Cấu trúc lượng tử không ổn định nhanh chóng sụp đổ, thế giới của Trần Phong nhanh chóng chìm trong bóng tối.
Hắn mỉm cười, không biết bây giờ liệu mình có còn tay hay không, nhưng vẫn hướng về phía màng Dyson xa xa, vẫy vẫy tay, thì thầm trong lòng.
"Hẹn gặp lại."
Hết thảy mọi thứ lại trở về yên tĩnh, đen kịt một màu.
...
Sáng sớm ngày 26 tháng 4 năm 2020, Los Angeles.
Trong phòng ngủ trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao đối diện học viện Geogre Mason, Trần Phong từ từ mở mắt.
Đầu hắn hơi nặng và căng đau, não của hắn dường như muốn nứt ra.
Trần Phong chậm rãi ngồi dậy, mạnh mẽ mở mắt ra, toàn thân lắc lư, có chút trời đất quay cuồng, cơ thể rất lạnh.
Hắn phất phất tay, dùng tiếng Anh mở rèm điện thông qua hệ thống điều khiển AI của căn phòng.
Rèm cửa hé mở, phát ra tiếng rít nhẹ, nắng sớm mai bên ngoài chiếu vào, tưới trên người hắn, truyền cho hắn một chút nhiệt độ, thoải mái dễ chịu hơn một chút.
Trần Phong bắt đầu hít thở từng ngụm từng ngụm thật sâu, phải mất khoảng 3 - 4 phút hắn mới có thể ổn định lại.
Hiện tượng này trước đây chưa từng xảy ra, Trần Phong cũng không thể xác định được liệu có phải vì độ thức tỉnh gen 36%, nên đẳng cấp sinh mệnh của nhân loại Ngân Hà quá cao, khiến cho quá trình tái tạo cơ thể không còn đơn giản như trước hay không.
Vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều, trong quá trình xây dựng lại cơ thể, cảm giác mệt mỏi cũng dần được xóa bỏ.
Nồng độ cực cao của axit lactic có thể gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể, dẫn đến tình trạng mệt mỏi và xuất hiện cảm giác như cơ thể bị cắt đứt, chưa kịp thích ứng và gây ra hiện tượng chóng mặt say rượu này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Phong ngập ngừng gọi một câu thăm dò: "Phồn Tinh?"
Không có động tĩnh.
Hắn lại sờ sờ đầu mình, cẩn thận cảm nhận, cơn ngứa ngáy râm ran nãy giờ đã biến mất.
Hắn lại vui vẻ thở dài, nhảy ra khỏi giường, vào phòng tắm rửa mặt trước, gương mặt trong gương có chút tái nhợt đến mức vô hồn, nhưng đang khôi phục rất nhanh.
Tốt rồi.
...
Trần Phong lau mặt sạch sẽ, khí sắc tốt hơn rất nhiều, liền gọi phục vụ phòng đến giao phần bữa sáng cho 10 người.
Trong khi đợi bữa sáng, hắn ngồi trên chiếc ghế dài trên ban công vòng cung, pha một tách cà phê hòa tan, gác 2 chân lên trên chiếc bàn nhỏ, thoạt tiên hắn nhìn về hướng cửa sổ phòng ngủ của Chung Lôi xa xa, xác định chắc chắn rằng đèn vẫn đang tắt.
Tốt lắm, đã rút kinh nghiệm, không có thức khuya.
Sau đó quay đầu ngơ ngác nhìn mặt trời đang mọc phía xa xa, trong đầu dần dần hiện lên suy nghĩ.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Thành công hay thất bại đều nằm trong một cú này.
Nếu lần này thao tác của mình vẫn hoàn mỹ như cũ, không cần kỳ vọng quá nhiều, chỉ cần thúc đẩy mọi thứ tiến lên từng chút, thì chí ít có thể tìm được 2 - 3 sách lược tất thắng cho nhân loại.
Vì vậy, bản tổng kết tóm tắt này rất quan trọng.
Sau khi ăn sáng khoảng chừng 2 tiếng, hắn ngồi thẳng trên ghế bên bờ biển, lấy cuốn sổ ra, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Mặc dù trí nhớ của hắn hiện đã rất mạnh, nhưng những năm giáo dục bắt buộc đã cho nuôi dưỡng hắn hình thành một thói quen tốt là tin tưởng vào cây bút trên tay.
Sở dĩ hắn chọn viết bằng tay thay vì đánh máy với tốc độ càng nhanh hơn, là vì hắn muốn bản thân suy nghĩ nhiều hơn trong quá trình viết một cách chầm chậm ấy, rồi đưa ra quyết sách một cách có trách nhiệm hơn.
Càng gần đến chiến thắng, hắn càng cần phải thận trọng, căng thẳng như đang bước đi trên lớp băng mỏng.
Hắn muốn tăng hơn nữa tốc độ phát triển của nhân loại dựa trên cơ sở hiện tại, đồng thời tránh mọi tác động tiêu cực tiềm ẩn càng nhiều càng tốt.
Dù thua lần nữa vẫn có thể quay lại, nhưng nếu như có thể thắng được, thì ai lại muốn thua?
So với quá khứ, sự tiến bộ của nhân loại lần này quả thực thể dùng đạo lý đơn giản bình thường để tính toán được.
Trong cuộc đối kháng với những kẻ xâm lăng, hắn đã ngăn chặn thành công bom hạt vượt, tìm ra cách để hạn chế trường lực đẩy và sự sát thương của các sinh vật vướng víu lượng tử, loại bỏ chùm tia sáng dạng sợi, xóa sổ tất cả tất cả chiến cơ chuồn chuồn tàng hình ngay khi lần đầu chạm trán, miễn cưỡng đối phó được với lần chạm trán đầu tiên với bom lỗ đen - thứ có thể gây ra sự sụp đổ của không gian, chặn khả năng chiết diệu của chiến hạm kẻ địch, đập vỡ lá chắn lưu quang, sử dụng bom hạt vượt oanh kích khiến chiến hạm địch hư hại nặng, v.v.
Mỗi một thứ trong số này đều là một bước tiến nhảy vọt mà Trần Phong trước đây không thể nào tưởng tượng được.
Thậm chí hắn còn nổ chết một tên mắt kép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận