Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 796: Đế Chế Thần Phong

Người phát minh ra công nghệ chiết diệu lượng tử không phải là một nhân loại chân chính, mà là Phồn Tinh.
Là một sinh mệnh lượng tử, Phồn Tinh thể hiện những đặc thù của trí tuệ và nhân cách, đồng thời sở hữu khả năng sáng tạo ra cái mới một cách sơ khai.
Vào một ngày nào đó của đầu thế kỷ 30, cô cảm thấy mệt mỏi vì ngày nào cũng phải truyền thông tin, nên đã thử cố gắng bẻ một mảnh kim loại thành năng lượng cơ bản, rồi xuyên qua khoảng cách 10 năm ánh sáng để xây dựng lại mảnh kim loại đó trong một không gian khác, thế nhưng lại giống nhau như đúc.
Kể từ đó, Phồn TInh đã dẫn đầu các nhà khoa học nhân loại không ngừng nỗ lực thiết lập một kênh không gian con ổn định hơn, những thứ được đưa lên chuyển từ năng lượng thuần túy thành càng lúc càng nhiều vật chất hơn, rồi trở thành những sinh vật sống. Cuối cùng, hai tình nguyện viên đã lái thành công hai chiếc phi thuyền thí nghiệm xuyên qua tinh môn, tuyên cáo sự ra đời của loại công nghệ này.
Khoảng cách tối đa giữa các tinh môn thông nhau không được vượt quá 100 năm ánh sáng.
Trước mắt thì chưa thể đột phá được mức khoảng cách này, ban đầu các nhà khoa học suy đoán nguyên nhân là do sau khoảng cách quá xa, không gian con phía sau tinh môn không đủ sức chống đỡ hiệu ứng gấp khúc của không gian bên ngoài, không thể chống lại quy luật cơ bản về sự khôi phục tự nhiên của "đường thẳng" trong vũ trụ.
Cho đến nay, nhân loại đã thiết lập tổng cộng 1.024 tinh môn, nằm rải rác ở nhiều nơi khác nhau của lãnh thổ văn minh, và đây cũng là đầu mối giao thông cực kỳ quan trọng.
Khái niệm về tinh môn rất giống với những lỗ sâu (wormhole) nhân tạo mà Trần Phong đã thấy trong khoa học viễn tưởng của thế kỷ 21.
Tóm lại, nhân loại đã đạt được tiến bộ nhảy vọt trong 3 loại công nghệ cốt lõi: lực hợp nhất, phản vật chất và năng lượng tối.
Hiện tại, nhân loại trong nhánh Orion vẫn đang tích cực xúc tiến một hạng mục khác - khai thác toàn diện năng lượng tối.
Phi thuyền thám hiểm của đoàn thám hiểm khoa học đã tìm thấy một lỗ đen năng lượng tối nhỏ kỳ lạ và ổn định phía trên nhánh Orion, cách Thái Dương Hệ 3000 năm ánh sáng.
Nhân loại đã chế tạo một quả cầu quỹ đạo quay khổng lồ có đường kính tương đương với quỹ đạo của Mộc Tinh ở bên ngoài hố đen năng lượng tối này.
Quả cầu quỹ đạo bao gồm nhiều vòng kim loại khổng lồ xen kẽ nhau, giống như quả cầu mây được người cổ đại sử dụng.
Vòng kim loại chống lại lực hấp dẫn của lỗ đen thông qua tốc độ quay cao và cấu trúc ổn định có độ bền cao, và còn có một màng Dyson màu đen lớn hơn đang lan rộng và phát triển bên ngoài quả cầu kim loại.
Màng Dyson này không hấp thụ ánh sáng mặt trời, nhưng lại hấp thụ năng lượng bức xạ.
Năng lượng bức xạ xuất phát từ sáng kiến của nhân loại - chính là việc ném vật chất vào lỗ đen năng lượng tối nhỏ và tiêu tán ra bên ngoài, cũng sẽ được gia tốc lặp lại bởi vật phản xạ tuyệt đối trên vòng quỹ đạo quả cầu, tạo ra năng lượng mới từ không khí loãng.
Về lý thuyết, trước khi nhân loại "lấp đầy" hố đen năng lượng tối này, thì nó có thể giải phóng năng lượng ra bên ngoài trong thời gian dài đến vài tỷ năm.
Hơn nữa, vì năng lượng tối có hiệu ứng khối lượng âm trong vũ trụ có thể thấy được, nên nhân loại muốn dẫn nguồn năng lượng tối lỗ đen này rời đi, thì còn dễ dàng hơn nhiều so với việc mang theo một động cơ động lực bằng hằng tinh để rời đi.
Thậm chí, nếu có thể tạo ra một bong bóng khúc dẫn khổng lồ, thì về lý thuyết, thậm chí nhân loại còn có thể kết hợp màng Dyson, quả cầu quỹ đạo quay và lỗ đen năng lượng tối lại với nhau, rời đi theo phương thức chuyển động siêu khúc dẫn.
Vì vậy, theo tính toán của các nhà khoa học, nhân loại sẽ có cơ hội rời khỏi Dải Ngân hà, đến các thiên hà bên ngoài Ngân Hà, thậm chí còn có thể đi đến vũ trụ xa vô tận.
Trần Phong cực kỳ kinh ngạc bởi những ý tưởng tuyệt vời của các nhà khoa học trong tuyến thời gian này.
Hắn chỉ nghĩ đến cách đánh bại mắt kép bên trong Ngân Hà, nhưng người đời sau đã đi trước hắn một bước, bắt đầu nghĩ về cách rời khỏi Ngân Hà.
Đây có thể xem như là giải pháp 'một lần vất vả cả đời nhàn nhã'.
Nếu nhân loại có thêm vài triệu năm nữa, có lẽ những đời sau những nhà khoa học điên cuồng này thực sự có thể tìm ra vài thứ gì đó, hơn nữa còn thực sự thành công.
Đáng tiếc, không có đủ thời gian.
Ngoài ra, hệ thống mà nền văn minh nhân loại hiện tại đang thực hiện chính là liên bang quần tinh (liên bang chòm sao), cũng đã ký kết hiệp ước tương trợ tối cao, địa vị của các hệ hành tinh về cơ bản là bình đẳng với nhau.
14.400 đại diện của hệ hành tinh được chọn từ 14.400 hệ hành tinh, cùng với hơn 6.000 đại diện cốt lõi khác như khoa học, chính trị và quân sự.
Các quyết sách quan trọng sẽ được bỏ phiếu trong mạng lượng tử.
Ngoài ra, còn có một ủy ban tối cao để giải quyết nhanh chóng một số tranh chấp nội bộ.
Nhân loại cũng đã đặt một cái tên mới cho hệ thống văn minh mới này.
Khi Trần Phong nhìn cái tên này, hắn cảm thấy không được hài hòa cho lắm.
Đế chế Thần Phong.
Điều này khiến hắn không thốt nên lời.
Nó rõ ràng là một hệ thống liên bang, nhưng lại được đặt tên là đế chế, điều này quả thực rất buồn cười.
Lãnh thổ của đế chế Thần Phong được chia thành hai lớp, với tổng số 72 tinh khu (vùng sao).
Bao gồm 8 tinh khu cốt lõi ở lớp trong và 64 tinh khu phát triển ở lớp ngoài.
Điểm trung tâm của 8 tinh khu cốt lõi vừa hay chính là Thái Dương Hệ.
14.400 hệ thống hành tinh thuộc địa thì phân bố trong 72 tinh khu còn lại, nhưng phân bố không đồng đều.
Dù sao thì hầu hết các hằng tinh đều không có hành tinh, không có cơ hội cho sự cải tạo hành tinh.
Nhân loại thực sự có thể xây dựng hành tinh của riêng mình, nhưng hiệu suất của sự phát triển đó quá chậm.
Trần Phong xem xong tình hình tổng thể, cơ bản là hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận