Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1424: Kiến Thức Cổ Đại

"Đây là phần cầu nối của chiến hạm bông tuyết 7 do tinh vực Austin sản xuất từ năm 2620 đến năm 2650, bên trong chắc chắn sẽ có một số trang bị cơ động, có lẽ còn có một số bản lề làm bằng vật liệu hữu cơ protein đa lớp rất phổ biến trong thời điểm đó, cùng với một số mô hình robot bán tự động cổ đại, còn có các mô-đun pin sinh học phản ứng tổng hợp hạt nhân hẳn là đã cạn kiệt năng lượng."
Trịnh Phong: "Đúng là món đồ cổ ghê gớm."
"Chi bằng, chúng ta dứt khoát từ bỏ nơi này, lợi dụng số pin trong giáp huấn luyện của chúng ta, nhanh chóng chạy đến bên kia? Dự trữ năng lượng hẳn là đủ."
Matta Nicolau đề xuất một phương án.
Ngón tay của cô bé chỉ chính xác là điểm tài nguyên đầu tiên cách đó hơn 30 triệu km.
Trịnh Phong lắc đầu: "Với tính năng trang giáp cơ bản thì nhanh lắm cũng phải mất 2 tiếng chúng ta mới đến nơi. Đến lúc đó, những người khác đã sớm đổi sang súng pháo tầm ngắn chờ giết gọn những đội bị kiệt sức rồi, mà chúng ta thì vẫn đang ở trong giáp huấn luyện cơ bản này đây, lại còn tiêu hao năng lượng mất 7-8 phần, không đánh nổi."
Matta: "Vậy, chỉ có món đồ cổ này thôi."
"Đúng vậy."
Trịnh Phong gật đầu.
Nói xong, hắn lại nhìn đống đồng nát với dáng vẻ u sầu, ánh mắt mông lung, đầu óc ong ong.
Không bột đố gột nên hồ.
"Thật xui xẻo. Chết tiệt! Fak!"
Edgar giận dữ dậm chân.
Cậu ta vẫn luôn mong đợi một khởi đầu thuận lợi trong lần tranh tài này, để những người bạn xưa nay vẫn coi thường cậu ta biết rằng Edgar Julian đã không còn gà như trước nữa.
Kết quả là ai có thể ngờ rằng cậu ta lại sa vào hố sâu như thế này, không thể quật khởi nổi.
Bryon dứt khoát hùa theo, nhưng lại tức giận chỉ thẳng vào Trịnh Phong: "Tất cả đều là lỗi của đội trưởng! Anh đã chọn thời cơ nhảy xuống quá gà, không sớm không muộn lại đúng lúc xui này!"
Bịch
Bryon bị người bên cạnh giáng cho một cú ngay ót, bay đi như một cơn lốc.
Người đấm cậu ta là Tần Võ vốn trầm lặng: "Chú ý, bây giờ là chiến trường. Mọi ý kiến của cậu nên thả bên ngoài chiến trường. Ở đây, đội trưởng là người định đoạt."
Bryon bay từ xa trở lại, bụm mặt đau khổ nhìn Edgar, hy vọng lão đại ca có thể nói giúp mình vài câu.
Nhưng Edgar lại liếc mắt nhìn Trịnh Phong - người đang phân phó nhiệm vụ cho người khác, chỉ nhếch môi, không nói gì.
"Matta, mở máy quét ảnh ba chiều của cậu ra, mở công suất tối đa. Tôi cần một mô hình ba chiều hoàn chỉnh của xác tàu này."
"Được."
"Punch, cậu và Lý Thanh Thanh đi dọc theo con đường thẳng này, đi khoảng 30 mét rồi quay lại, cố gắng thu thập một số mảnh vụn còn nguyên vẹn trở lại, sau đó phân tích vật liệu của chúng. Lý Thanh Thanh, cậu mở máy thám trắc sinh vật lên, mở công suất 70%. Mặc dù chỗ mà chúng ta đang đứng chỉ là một hòn đảo đơn độc, trên lý thuyết không nên có bất kỳ sinh vật vũ trụ nào, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn."
...
Từng mệnh lệnh được truyền đạt vô cùng đâu ra đó, thành viên của đội Phi Hổ dựa theo những gì Trịnh Phong phân phó, đi đến các khu vực khác nhau để làm nhiệm vụ.
Jane Rowland hỏi: "Đội trưởng, còn chúng tôi thì sao?"
Nói xong, cô ấy cũng chỉ vào những người đang đứng yên tại chỗ đợi lệnh.
Trịnh Phong ngẩng đầu nhìn điểm sáng nhỏ tượng trưng cho điểm tài nguyên đầu tiên ở phía xa: "Dự trữ năng lượng, giảm tiêu hao, bảo tồn nhiên liệu."
30 giây sau, Matta gửi một mô hình ba chiều nổi ba chiều cho Trịnh Phong và mọi người trong tổ hậu cần.
Mô hình do Matta cung cấp rất chi tiết, độ chính xác của các chi tiết đã đạt đến mức picometer, cấu trúc vi mô bên trong hạt nhân cũng được thể hiện đầy đủ.
Punch, người đang khảo sát với Lý Thanh Thanh ở phía trước, xem hình ảnh ba chiều xong nói: "Đội trưởng, tôi ... tôi không nhận ra những trang thiết bị này. Nó quá cũ, tôi chưa học những kiến thức chi tiết về vật liệu cổ đại như thế này."
Không hiểu rõ về vật liệu thì đương nhiên không thể phân tích được nguyên lý hoạt động của nó.
Trịnh Phong cau mày.
Chắc chắn trong cơ sở dữ liệu của chủ não Phồn Tinh sẽ có tài liệu về nó, nhưng mọi người hiện đang ở trong trận so tài đặc chủng, nên sẽ có hạn chế giao tiếp và hỗ trợ tin tức.
Nếu Punch đã tố khổ, thì có nghĩa là cậu ta đã thử tra tài liệu rồi, chẳng qua là tra không ra mà thôi.
Hắn cũng chẳng chỉ trích Punch làm gì.
Hắn nghĩ, tình hình mà các đội khác đang phải đối mặt chắc cũng sẽ xêm xêm thế này.
Sân chơi này rất công bằng, đều là một môi trường hoàn toàn xa lạ đối với tất cả mọi người, đòi hỏi các cá nhân phải sử dụng bộ óc của chính mình.
"Uầy, tình hình quá bất lợi. Nếu là một điểm tài nguyên với vật liệu dồi dào, thì có lẽ đội Phi Hổ còn có thể thử nghiệm được một hai, sau đó nhanh chóng nắm được tài nguyên sẵn có trong xác tàu. Nhưng bây giờ, cái đám phế liệu dài mấy trăm mét này, có quá ít thứ để lựa chọn, khối lượng cũng quá nhỏ, căn bản không làm nên được trò trống gì cả. "
Đinh Hổ, người đang theo dõi mọi động tĩnh của Phi Hổ, thậm chí còn đau khổ hơn tất cả thành viên ở bên trong.
Trên đống đổ nát, mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Trịnh Phong, ai cũng muốn biết kế tiếp hắn định làm gì.
Trịnh Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mô hình 3D trước mặt, không ngừng phóng to thu nhỏ, lấy từng chi tiết của mô hình mảnh vụn, sau đó quan sát các cấu trúc nguyên tử mà ngay cả Punch cũng không nhận ra.
Biểu cảm trên mặt hắn biến đổi liên tục.
Ban đầu là bối rối, sau đó là bừng tỉnh, cuối cùng chỉ còn lại khiếp sợ, khó tin.
Lại thêm mấy phút, Trịnh Phong chậm rãi ngẩng đầu, đảo mắt nhìn chung quanh: "Nói ra có thể các cậu sẽ không tin, nhưng tôi nhận ra thứ đồ cổ này."
Punch: "Đội trưởng, tôi cũng nhận ra, nhưng vô dụng."
Trịnh Phong: "Tôi và cậu không giống nhau. Tôi không thể nói được lý do là tại sao. Dù sao thì tôi cũng biết cách chế tạo chiến hạm bông tuyết 7 này, công nghệ được sử dụng là gì, các đặc tính vật lý và hóa học của tất cả các vật liệu bên trong là gì. Cho tôi một giờ, tôi thậm chí có thể thiết kế ra một chiếc chiến hạm bông tuyết 7 hoàn chỉnh từ con số không."
"Gì!"
"Sao cơ?"
Các đội viên nghe vậy đều hoang mang.
Matta nửa tin nửa ngờ: "Đội trưởng, anh đã từng học kiến thức cổ đại sao?"
"Nếu đã học rồi, thì tôi đâu có hoang mang như vậy. Quả thực, tôi chưa học qua bao giờ, nhưng tôi biết. Cứ vậy đi, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Tôi đã có một kế hoạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận