Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 567: Dấu Hiệu "Phẳng" Bất Thường

“Sao? Không tới? Cậu sợ rồi hả?"
Thấy Trần Phong không nhúc nhích, Lâm Bố cười ha hả chế nhạo, "Ai không biết Lâm Bố huấn luyện đặc biệt có hiệu quả cực lớn, có chiến sĩ nào lại không muốn nâng cao bản thân? Tôi gọi cậu qua nhận huấn luyện, nhưng cậu sợ. Cậu có xứng với quân phục của mình không?"
Trần Phong tiếp tục im lặng.
Nói thẳng ra, hắn của hiện tại thực sự không muốn đấu với Lâm Bố.
Thời điểm chưa chín muồi.
Mặc dù kỹ năng chiến đấu của Trần Phong đã ở mức đỉnh cao, và kinh nghiệm chiến đấu sinh tử không gì sánh kịp, nhưng chênh lệch độ thức tỉnh giữa hai người lúc này quá lớn, có thể thấy được từ điều này từ trận đấu sát hạch trước đó.
"Cậu không nghe thấy tiếng vũ khí của mình đang gào khóc vì sự hèn nhát của bản thân sao?"
"Cậu mà cũng được gọi là quân nhân?"
"Đồ hèn."
Lâm Bố ở đằng kia vẫn không ngừng chửi đổng.
Trần Phong là chiến sĩ biên chế, hơn nữa còn là người của Đường Thiên Tâm, đồng thời là vật dẫn của kế hoạch Chiến Thần.
Vì vậy, Lâm Bố không tiện chủ động ra tay tấn công Trần Phong.
Nhưng anh ta muốn đấu với Trần Phong đến điên rồi.
Sau khi kết thúc sát hạch lực chiến, anh ta đã khắc sâu hình ảnh Trần Phong vào đầu, không ngừng cảm ngộ các kỹ năng và năng lực của Trần Phong trong các trận chiến mô phỏng.
Anh ta phải thừa nhận một điều, hiện tại anh ta giỏi hơn Trần Phong nhưng chuyện này không liên quan gì đến tài năng chiến đấu mà chỉ vì độ thức tỉnh gen của anh ta tốt hơn mà thôi.
Ngoài miệng Lâm Bố nói rất liều lĩnh nhưng thật ra trong lòng anh ta rất rõ ràng, nếu anh ta có độ thức tỉnh 36,36% mà được thả ra đấu với Trần Phong thì anh ta sẽ không thể thắng.
Những người khác không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng Lâm Bố biết ý nghĩa khủng khiếp của nó.
Theo một khía cạnh nào đó, Trần Phong đại diện cho đỉnh cao của lực chiến của nhân loại, còn anh ta chỉ là ỷ vào mình là kẻ leo lên núi trước nên mới tạm đứng trước mà thôi.
Đồng thời, anh ta khiêu chiến Trần Phong không phải để trấn áp hắn.
Mặc dù không hoàn toàn đồng ý với kế hoạch Chiến Thần, cũng không hoàn toàn muốn làm theo mệnh lệnh của Viện nghiên cứu Chiến Thần nhưng Lâm Bố cũng có ý kiến của riêng mình.
Anh ta muốn khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn mài dũa ý chí hắn, ám thị tâm lý hắn, buộc hắn phải liều mạng nếu không sẽ chết?
Tài năng chiến đấu của hắn trong môi trường giả lập thì kinh người, vậy thực chiến thì sao?
Không thử thì làm sao biết tay gia hỏa này có dùng được hay không.
Vì vậy, bản ghi chép cảm giác thân thể trong trận chiến thực tế của hai người chắc chắn sẽ trở thành tài liệu tham khảo huấn luyện quan trọng.
Trần Phong ở đằng kia vẫn im lặng.
Các chiến sĩ ‘thất lạc’ khác đã mặc xong giáp từ lâu và bắt đầu trở nên cảnh giác hoàn toàn.
Những người này vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh, nhưng điều đáng kinh ngạc là Lâm Bố vẫn một mực chọc tức Trần Phong, không như trước đây, ngay khi mặc trang bị vào, anh ta đã sốt ruột lao tới.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, dần dần ai nấy đều hiểu ý đồ của Trung Tướng Lâm hôm nay.
Người ra đến là vì thượng úy Trần Phong.
Tất cả bọn họ chỉ là cái cái cớ.
Đây chính là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Nhưng không ai ngạc nhiên cả.
Hầu hết những chiến sĩ ‘thất lạc’ đều đã xem ‘đệ nhất thị giác’ của Trần Phong ở hiện trường hoặc sau đó, và bọn biết rõ hắn lợi hại.
Dù trung tướng Lâm có ưu thế vượt trội về độ thức tỉnh, nhưng với tính khí kiên định của ngài Lâm, nếu hai người đấu với nhau, chắc chắn anh ta sẽ hạ thông số của mình xuống ngang với thượng úy Trần Phong.
Vậy thì trận chiến này vẫn tính là công bằng.
Vấn đề là không biết Trần Phong có đồng ý chiến đấu không?
Hắn sẽ quay đầu bỏ đi hay nói điều gì đó?
Cuối cùng Trần Phong bên kia cũng đã tỏ rõ thái độ, nhưng nó nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Lâm Đại Đầu, lần này anh bành trướng quá mức khiến tôi rất thất vọng."
Trần Phong giang hai tay ra, nói với vẻ vô vị.
Lâm Bố khẽ cau mày, "Lâm Đại Đầu sao? Cậu đang nói ai? Tôi là đại đầu sao?"
Trần Phong nhún vai, "Đùa thôi, không cần quan tâm. Tóm lại, tôi không có hứng thú với việc đánh nhau với anh. Thường thì những người khác có thể sẽ vội vàng đến nghe bài giảng của anh nhưng tôi xin lỗi, tôi không cần. Anh không thể dạy tôi gì cả."
Khi Trần Phong nói ra câu này, khán giả đều ‘ồ’ lên.
Cả người ‘thất lạc’ và những quần chúng ăn dưa đều ngạc nhiên.
Kể từ khi Trung tướng Lâm đạt đến đỉnh cao của lực chiến đấu cá nhân, tuy cái giá phải trả khi đấu với anh ta rất nặng nề nhưng không ai dám nói rằng bọn họ không có lợi gì khi đánh nhau với anh ta cả.
Trần Phong quá kiêu ngạo, thật không thể hiểu nổi.
Chính Lâm Bố cũng không phản ứng.
Anh ta bị sốc trước sự "không coi ai ra gì" của Trần Phong.
Trần Phong cười nói: "Anh có vẻ ngạc nhiên? Nhưng đây là sự thật. Được rồi, anh cứ luyện tập đi, không cần quản tôi."
Lâm Bố tức giận, "Trần Phong! Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì cả, cũng không biết là ai cho anh sự tự tin này nữa. Anh thật sự coi mình bất khả chiến bại mà không coi ai ra gì."
Lâm Bố nghiến răng ken két, "Cậu đừng giả bộ nữa, cậu sợ đúng không? Từ trước đến giờ tôi đều nói, cho dù đối thủ là ai, tôi đều sẽ điều chỉnh độ thức tỉnh của mình về ngang với người đó. Vậy mà cậu còn sợ đánh với tôi?"
Trần Phong nghe vậy thì cười ha hả, sau khi cười xong, hắn lãnh đạm nói: "Như vậy càng vô vị, chuyện này đối với tôi càng không có ích lợi gì, chỉ lãng phí thời gian."
Lâm Bố điên, Trần Phong còn điên hơn cả anh ta.
Tình cảnh bỗng chốc đóng băng, yên lặng như tờ, rơi vào tĩnh mịch.
Lâm Bố đột nhiên nói: "Cậu dám nói là cậu chưa đọc giáo trình huấn luyện của Đinh Hổ?"
"Ý anh là gì?"
Trần Phong hơi sững sờ, không hiểu sao người này lại đề cập đến Đinh Hổ.
Giữa tháng trước, Trần Phong đã dành thời gian giúp Đinh Hổ cập nhật một phiên bản giáo trình mới và sau đó cũng không hề hỏi gì về việc này.
Dù sao thì, những gì hắn đưa ra khi đó ước chừng cũng đủ để những chiến sĩ phổ thông học trong 2-3 tháng rồi.
Lâm Bố im lặng nói: "Cậu không biết sao? Tháng trước khi cậu trốn đi làm đà điểu châu phi thì, huấn luyện viên Đinh Hổ của cậu đã tới tham gia tọa đàm của tôi."
Trần Phong gật đầu, "Chuyện này tôi biết. Tuy rằng tôi luôn cho là nó vô nghĩa nhưng anh Hổ muốn tới, tôi sẽ không ngăn cản."
Lâm Bố cười toe toét, "Để tôi cho cậu xem video bài giảng của tôi."
Sau khi anh ta nói xong, trên bầu trời xuất hiện một hình chiếu khổng lồ.
Trần Phong nhìn lên thì thấy chính một khuôn mặt to, đó là dáng vẻ khổ sở của Đinh Hổ bị đánh đến bầm dập.
Anh Hổ bị đánh khi đang mặc chiến giáp cơ bản, rất thảm.
Tất nhiên Lâm Bố chính là người đã đánh anh ta.
Trong khi Lâm Bố đánh người, anh ta còn chế nhạo không ngừng, chẳng hạn như "rác rưởi", "đồ bỏ đi", "sự xấu hổ của chiến binh", "về nhà và uống sữa mẹ đi"…
Sau khi kiên trì chưa đến 30 giây, Đinh Hổ đã ngã xuống.
Đinh Hổ bất tỉnh, nằm bẹp trên mặt đất, tứ chi đều có biểu hiện ‘phẳng’ bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận