Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1013: Thế Giới Luôn Thay Đổi

Để hoàn thành việc chuẩn bị cho sự bùng nổ giải trí càng sớm càng tốt, Trần Phong lại nhốt mình trong phòng thêm 7 ngày.
Mãi cho đến ngày 9 tháng 7 năm 2020, khi hội nghị toàn cầu về chất siêu dẫn nhiệt độ phòng được tổ chức ở Hán Châu, lúc này, hắn không thể không ra ngoài.
Trước khi hội nghị diễn ra, Lại Ân ngồi trong văn phòng tán gẫu với hắn.
Lại Ân có vẻ hơi bồn chồn, đứng ngồi không yên, bởi vì trước đó Trần Phong đã nói với anh ta rằng, hắn muốn anh ta 'Trương quan Lý đới' (đánh tráo sự thật).
Mặc dù đã là thành viên của hội Cứu Thế, Lại Ân cũng hiểu rõ những điều "khó xử" và kế hoạch của Trần Phong, nhưng dù sao thì điều này cũng mâu thuẫn với nguyên tắc sống vốn có của anh ta.
Lại Ân xoa xoa ngón tay nói: "Trần Phong, tôi thấy như thế này không tốt lắm đâu, hay anh cứ nói, đây là công lao của cả tập thể nhân viên trong viện nghiên cứu đi, không cần thiết phải đẩy tôi lên làm gì. Không phải là thanh danh của tôi mà lại áp lên đầu tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu."
Trần Phong suy nghĩ một lúc, trong lịch sử của tuyến thời gian thứ 9, năng lực sáng tạo của Lại Ân quả thực có hơi suy yếu, cơ bản thì anh ta đã biến thành trợ thủ giúp hắn 'chuyển hóa' thành quả trở về, nên mới không tạo ra được những thành tựu cá nhân mới.
Khi Trần Phong đọc tư liệu lịch sử trong căn cứ bí mật của Sergey trên Trái Đất, hắn còn từng tự hỏi rằng điều gì đã làm lung lay ý chí của Lại Ân, ảnh hưởng đến thành tích của anh ta.
Bây giờ hắn đã hiểu.
Suy cho cùng, Lại Ân cũng là một học giả thuần túy, không phải là một chính trị gia, cũng không phải là quân nhân.
Muốn Lại Ân sáng tạo ra nhiều tài phú hơn, thì cần phải giữ cho tâm hồn của anh ta luôn thuần khiết.
Làm một kẻ mạo danh đã vi phạm ý chí ban đầu của anh ta, làm 'ô nhiễm' nhân cách của anh ta, nên mới khiến anh ta dần mất đi sự chói lọi của bản thân.
Trần Phong quả quyết lập lại trật tự: "Được, tôi đổi ý, tôi sẽ tự mình lên."
"Thật?"
"Rất thật."
"Tốt rồi tốt rồi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi."
Quả nhiên, Lại Ân thở phào một hơi, bả vai cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Trần Phong bật cười, cảm giác thông qua lịch sử để sửa lỗi thật tuyệt.
"À đúng rồi, về hướng phát triển tiếp theo của viện nghiên cứu Tinh Phong, anh có quan điểm gì không?"
Sau khi gỡ được gông cùm trên vai xuống, tinh thần của Lại Ân sẽ lập tức khôi phục, Trần Phong dứt khoát kéo ý tưởng mới.
Cũng chịu thôi, tư duy hiện tại của hắn vô cùng nhanh nhạy, bất kỳ lúc nào cũng sẽ bộc phát ý tưởng về hướng đi của 1000 năm tiếp theo.
Lúc này, hắn muốn dùng cách gợi ý để chủ động kích thích sự sáng tạo của Lại Ân.
Đương nhiên, Lại Ân không hề phòng bị Trần Phong, nào biết rằng bản thân mình đang bị Trần Phong 'gài'.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, anh ta nói: "Trước đó, anh đã cho tôi rất nhiều thứ, hiện tại tôi vẫn đang cố gắng tiêu hóa nhanh hết mức có thể, tranh thủ đem tất cả các hạng mục giai đoạn 1 của viện đầu tư càng sớm càng tốt. Trước mắt, viện sinh học và trí tuệ nhân tạo đã hoàn thành việc xây dựng ban đầu, các loại trang thiết bị cũng đã vào đúng vị trí, dàn khung kết cấu chính cũng đã hoàn thành, nhưng cách bài trí phòng thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành, chậm nhất là 3 tháng sau, giai đoạn đầu của viện nghiên cứu sẽ... "
Trần Phong đột nhiên ngắt lời Lại Ân: "Anh bây giờ trông giống một quản lý dự án hơn là một nhà khoa học đấy."
Lại Ân sửng sốt: "A."
Anh ta hơi đỏ mặt: "Tôi chỉ muốn làm thật tốt những việc mà anh giao hết mức có thể."
Trần Phong lắc đầu: “Lại Ân, trong tuyến thời gian mà chúng ta chưa kịp quen nhau, mặc dù anh chết trẻ vì một vụ tai nạn trực thăng, nhưng trong quãng đời ngắn ngủi chưa đầy 30 năm đó, anh cũng đã hoàn thành 3 phương trình mang tính cách mạng, giải quyết nan đề gây nhức nhối trong giới toán học suốt 100 năm, nhờ đó mà nhận được giải Fields ở tuổi 26. Khi anh thử dấn thân vào các lĩnh vực khác, anh cũng đã tạo ra tổng cộng..."
"Tôi hiểu, tôi sai rồi. Tôi không nên trở thành một người quản lý dự án như thể một công cụ. Tôi nên học hỏi từ anh, thuê người quản lý dự án thực thụ từ bên ngoài để chia sẻ phần công việc này. Tôi phải kéo tư duy của mình từ những chuyện tầm thường này trở lại, tập trung vào phòng thí nghiệm."
Trần Phong bật cười, nói chuyện với người thông minh lúc nào cũng đơn giản dễ dàng cả.
Không hổ là Lại Ân, ngộ tính cực tốt, nói 1 biết 10.
"Nếu anh đã thông suốt như thế, thì còn gì tốt bằng."
Lại Ân hít một hơi thật sâu: "Cảm ơn vì lời nhắc nhở của anh. Có một số thứ mà ngay cả bản thân tôi cũng khó có thể nhận ra. Tôi đã đắm chìm trong sự tự mãn hư vô về những thành quả mà anh mang về. Có phải trong tương lai, anh đã nhìn thấy gì đó, đúng không?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy. Lần này anh đã không đạt đến độ cao mà đáng lẽ ra anh phải đạt được. Hơn nữa, khi bản thân anh dấn thân vào Cứu Thế, mặc dù địa vị của anh trong lịch sử khoa học ngày càng được nâng cao, nhưng những sáng tạo cá nhân của anh thì càng ngày càng ít đi. Lần này chúng ta đang tiến đến rất gần với thành công. Tôi ký thác hy vọng tương lai vào anh. Cho nên, tôi hy vọng Lại Ân anh có thể lấy lại phong độ vốn có. Khi anh đạt đến một cấp độ nhất định, tôi sẽ chia sẻ một vài thứ với anh, một thứ mà cho đến thế kỷ 31, thậm chí là thế kỷ 41, nó vẫn được xem là kiến thức hàn lâm hàng đầu."
Sắc mặt của Lại Ân lập tức thay đổi: "Chẳng phải trước đây anh từng nói, nếu khoảng cách khoa học quá lớn, sẽ không tốt cho phát triển của nhân loại ư?"
Trần Phong gật đầu: "Nhưng thế giới này luôn thay đổi, có phải không?"
"Ừm."
"Là vậy đó, được rồi, chúng ta chuẩn bị bài phát biểu thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận