Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 583: Đoạn m Thanh Quan Trọng

Vẻ mặt của Trần Phong dần trở nên nghiêm túc: "Thật ra lúc đó không phải là tôi rảnh rỗi tìm ông chém gió lung tung đâu. Tôi có một số quan điểm về hạng mục nghiên cứu trước đó của ông, rất muốn được trao đổi với ông."
Vẻ mặt phấn khích ban đầu của Vương Hoa Khâu bỗng trở nên cứng đờ, chớp mắt mấy lần: "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng tôi đã thực sự bước ra rồi thì sẽ không dễ dàng lại lọt vào nữa. Tôi đã ... thực sự từ bỏ rồi."
Khi ông ta nói những lời này, vẻ mất mát trên mặt thoáng qua rồi biến mất, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tinh thần: "Tôi rất hài lòng với chính mình ở hiện tại, hạng mục đang trong tay tôi cũng rất quan trọng. Ừ, rất quan trọng."
Trần Phong nhìn lão đầu với râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo, trẻ hơn Đông Sơn một chút, mới "chỉ" 160 tuổi, nhưng dáng vẻ lại già hơn Đổng Sơn rất nhiều, trong lòng cảm thấy ngổn ngang cảm xúc.
Hắn nói: "Ông đừng suy nghĩ lung tung, tôi không phải đến đây để khảo nghiệm ông. Tôi tìm ông là vì tán thành với quan điểm của ông."
Vương Hoa Khâu thực sự chấn động: "A? Thật sao?"
"Tất nhiên. Vì quá trình thúc đẩy sinh trưởng của các hạt vượt dĩ nhiên liên quan đến âm thanh, cho nên, việc kích hoạt các hạt vượt cũng liên quan đến âm thanh. Dù sao thì tôi cũng nghĩ vậy."
Vương Hoa Khâu: "Ahhhhh! Hóa ra cậu cũng đã tìm hiểu và biết về nó. Cảm ơn Trần tướng quân!"
"Cảm ơn cái gì chứ?"
Vương Hoa Khâu đột nhiên trở nên rất kích động: "Cậu không biết đâu Trần tướng quân, khi tôi đề xuất lý thuyết này lần đầu tiên, thực sự có rất nhiều người ủng hộ tôi, cho rằng đó là cách tốt nhất để kích hoạt các hạt vượt, thậm chí còn có mấy chục người phụ trách hạng mục cùng đồng hành với tôi. "
Trần Phong nhướng mày: "Như vậy không tốt sao?"
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, giọng điệu của Vương Hoa Khâu cấp tốc trở nên trầm xuống:
"Chỉ là... chỉ là đằng đẵng 100 năm trôi qua. Đồng nghiệp của tôi lần lượt qua đời, bỏ cuộc và bỏ cuộc.
Các học trò và trợ lý của tôi cũng lần lượt bỏ cuộc, hoặc là chết vì kiệt sức trong phòng thí nghiệm. Hiện tại trên thế giới này, người duy nhất tán đồng với quan điểm của tôi, cũng chỉ có mình tôi. Bây giờ cộng thêm Trần tướng quân cậu, cũng chỉ có hai người." . "
Nói xong, giọng nói của ông ta càng thêm run rẩy kịch liệt:
"Tôi... Tôi thực sự không cam tâm. Chỉ có điều, tôi quá kém cỏi, không thể thành công. Tôi không thể chứng minh được chính mình, không tìm thấy đáp án.
Tôi thực sự xin lỗi những người đã dành cả cuộc đời cho cái hạng mục này chỉ vì tin tưởng vào tôi, tôi cũng thực xin lỗi những đồng nghiệp đáng ra có thể đạt được thành tích cao hơn trong các lĩnh vực khác, nhưng lại bị tôi trì hoãn mấy chục năm! Là do tôi ... Là do tôi không có năng lực!"
Khi nói đến đoạn sau, Vương lão tiên sinh khóc không thành tiếng.
Trong miệng ông nói phải buông bỏ, hành vi của ông cũng thực sự buông bỏ một cách triệt để, nhưng điều này không có nghĩa là ông cam tâm, ông chỉ học cách đối mặt với thực tế mà thôi.
Cũng chỉ như thế mà thôi.
Trần Phong muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Vương lão đầu rơi vào Lạc Thành, lại còn hãm sâu như vậy, không phải vì ý chí của ông mong manh yếu ớt.
Vương lão đầu thực sự là người cứng cỏi nhất trong giới của ông.
Nhưng chính vì cứng cỏi của mình mà ông mới từ đỉnh cao là người phụ trách hạng mục rớt xuống trở thành "phế phẩm" trong Lạc Thành.
Ông ta có lý do để không bỏ cuộc.
Có lẽ, mỗi người trong số 800 triệu người thất lạc được Trần Phong cưỡng ép cứu thoát đều có một câu chuyện xưa tương tự như Vương Hoa Khâu.
Mỗi người đều có lý do của riêng mình.
Trong vũ trụ bao la, nền văn minh nhân loại tuy đơn độc và nhỏ bé, nhưng lại cứng cỏi gan góc như một bản hùng ca.
Trong một nền văn minh khổng lồ, sinh mệnh của cá nhân ngắn ngủi và hèn mọn, nhưng lại có nỗi khổ và sự quật cường của riêng mình.
Vương Hoa Khâu khóc một hồi, chậm rãi bình phục, nói.
"Cảm ơn cậu, Trần tướng quân, tôi ... tôi thực sự rất vui. Tuy rằng tôi đã từ bỏ, nhưng tôi có thể nhận được lời tán thành từ miệng của cậu, cho dù biết rằng có thể đây chỉ là lời an ủi, nhưng tôi vẫn rất cảm động. Tôi vẫn tin rằng mình đúng, chỉ là đời này tôi không thể hoàn thành nó, biết đâu sau này sẽ có người khác giúp tôi cải chính tên tuổi. Haizz"
Trần Phong lắc đầu: "Không, bây giờ ông có thể làm được."
"Gì?"
"Bởi vì tôi có đoạn âm thanh này."
"Ý cậu là?"
Trần Phong cười nói: "Tôi biết thứ âm thanh ngắn tần số cao mà ông cần là như thế nào."
Vương Hoa Khâu kịch liệt lắc đầu: "Không thể nào!"
"Ông cho rằng tôi giống như đang nói đùa à?"
"Không... không giống. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng chuyện này là không thể."
Trần Phong chỉ vào đầu của hắn: "Là trí tuệ của vũ trụ. Tôi có một lời nhắc nhở, ông cũng đừng quan tâm tại sao trí tuệ của vũ trụ lại chiếu cố đến tôi như vậy, điều đó không quan trọng. Quan trọng là kết quả."
...
Một ngày trôi qua.
Sau nhiều lần cố gắng, Trần Phong liều mạng sử dụng tư duy trong đầu, cuối cùng cả hai đã thành công trong việc nắm bắt chính xác âm thanh ngắn tần số cực cao này từ tư duy của Trần Phong.
Vương Hoa Khâu ngồi xổm bên cạnh, ôm lấy đầu, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt như đang khóc, thanh âm nghẹn ngào.
Trần Phong mệt mỏi nằm ngửa ra ghế bên cạnh.
Sau khi Vương Hoa Khâu gần như khóc, Trần Phong nói: "Tiến sĩ Vương, ông không cần phải để ý đến tôi, hãy đến cơ sở nghiên cứu của u Thanh Lam để thành lập nhóm hạng mục về hạt vượt đi. Chậm nhất là 3 ngày, ông có thể hoàn thành hạng mục này và sau đó trở về, tiếp tục hạng mục về lĩnh vực năng lượng ổn định ở đây."
Vương Hoa Khâu đứng lên: "Được, vậy tôi đi bây giờ luôn?"
"ĐI đi, tôi chờ tin tốt của ông. À, chờ đã, tôi muốn nhắc nhở với ông một câu, nếu chế tạo thành phẩm, đừng vội kích nổ, chỉ cần hoàn thành luận chứng đủ độ tin cậy là được... Dù sao thì..."
Trần Phong chỉ lên trần nhà.
Vương Hoa Khâu ngầm hiểu được: "Tôi hiểu rồi."
Nói xong, hắn bước nhanh đi, đầu ngón chân rung lên đầy phấn khích.
Đây chính là giải pháp cho vấn đề của Trần Phong.
Đổng lão đầu coi thường mình, cho rằng là một tên quân nhân thì không đủ tư cách tham gia các hạng mục nghiên cứu khoa học.
Tất nhiên, những người khác trên thế giới này cũng cố chấp và trướng như vậy, họ cũng không chịu tiếp nhận ý kiến của hắn.
Vậy thì tôi đây sẽ để cho các người biết năng lực của tôi là như thế nào!
Để cho cái tên lão đầu thối tha tự cho là đúng kia biết được trời cao đất rộng thế nào!
Lấy Vương Hoa Khâu, người đã thất lạc mà chính hắn đã cứu khỏi Lạc Thành, làm bước đột phá!
Những người khác không tin hắn, Vương Hoa Khâu tin.
Những người khác không tin rằng âm thanh ngắn tần số siêu cao có thể kích hoạt bom hạt vượt, Vương Hoa Khâu càng tin hơn!
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều nằm trong tay tôi.
Cũng chỉ là một Đổng lão đầu, tôi còn không xử được chắc?
Ba ngày sau, Trần Phong nhảy khỏi máy tập cộng hưởng sức mạnh tổng hợp.
Độ thức tỉnh gen của hắn đã lên tới 36,77%.
Trần Phong đang chuẩn bị đi tắm, liền nhận được lời nhắc nhở: "Tiến sĩ Vương Hoa Khâu yêu cầu gặp mặt anh."
"Bảo ông ta đợi tôi 10 phút."
Mười phút sau, sau khi tắm xong, Trần Phong sảng khoái bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Vương Hoa Khâu đứng ở ngưỡng cửa với vẻ mặt phong trần mệt mỏi nhưng lại tràn đầy mừng rỡ.
Đằng sau Vương lão đầu còn có một cô nàng mặc váy hoa nho nhỏ.
Búi tóc nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, thật đáng yêu.
Chà, không thể nào giả mạo được, đi không đổi tên ngồi không đổi họ - u Thanh Lam, nhà lãnh đạo khoa học trẻ, người đứng ở vị trí song song với Đổng Sơn trong ủy ban điều hành nghiên cứu khoa học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận