Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 447: Thủ Đoạn Của Chính Trị Gia

Khi mọi người đều đang trầm mặc, Trần Phong đột nhiên nói vọng lên từ phía sau: "Mọi người không phải lo lắng, sau này tôi sẽ tiếp tục viết tuyển tập “Phỏng Đoán”, hay là đóng kênh chia sẻ với các người nhỉ?"
Trong quán cà phê to lớn yên lặng như tờ.
Mặc dù đây là câu trả lời mà hầu hết mọi người đều đoán được nhưng không ai trong bọn họ muốn nói ra.
Bầu không khí dần trở nên nghiêm túc.
Trần Phong thực sự cau có, "Thực ra, cá người không cần phải quan tâm quá nhiều đâu. Vì các người đại diện cho nước Mỹ vĩ đại. Từ quan điểm khoa học mà nói, các người có hệ thống nghiên cứu khoa học mạnh nhất thế giới, các nhà khoa học thông minh nhất và sức sáng tạo tốt nhất, do đó không nên quan tâm đến thành tích tầm thường, chút thành tựu nhỏ nhoi của tôi sẽ không bao giờ có thể đánh đồng được với các người đâu."
Thực ra Trần Phong vẫn đang cười, nhưng nụ cười lại rất lạnh lẽo.
Laursen và những người khác cúi thấp đầu.
“Rất xin lỗi, Trần tiên sinh.”
Trần Phong xua tay nói: "Không cần xin lỗi. Bởi vì tôi không thể đánh giá lời xin lỗi của các người là thật hay giả. Chỉ dựa vào dăm ba câu nói của tôi hay hai cuốn “Phỏng Đoán”, có lẽ không thể thay đổi quan niệm thâm căn cố đế của các người. Tất cả những gì các người quan tâm là sáng tạo của tôi chứ không phải là bản thân tôi, cũng không phải là đồng bào tôi."
"Theo những đánh giá của tôi về các người trước đây, có phải các người đang tiếc nuối vì tại sao tôi lại là người da vàng, đúng không?"
Im lặng, trầm mặc kéo thật dài.
Có người muốn phân minh, nhưng thử ngẩng đầu lại chạm phải đôi mắt sắc bén của Trần Phong, càng cảm thấy chột dạ mà cúi đầu xuống.
Trần Phong lại cười, "Hẹp hòi! Ngu xuẩn! Vô tri! Đáng xấu hổ! Các người nên xấu hổ với ý nghĩ của chính mình! Các người là nhà khoa học, không phải những kẻ ngu dốt chỉ dùng mạng xã hội!"
"Các người luôn miệng nói về nhân loại, vậy thì các người cũng nên thực sự nhận ra sứ mệnh của mình đối với nhân loại. Các người nên có nhận định của riêng mình, thay vì chôn vùi trí tuệ của mình trong thế giới ảo tưởng mà các chính trị gia và tư bản dùng thành kiến che khuất. Các người là học giả nhưng lại ngu ngốc đến nực cười."
Oành!
Trần Phong nặng nề vỗ bàn một cái.
Trước khi kịp nhận ra, hắn dường như đã trở lại với vị trí lãnh tụ tập tễnh dẫn dắt các chiến binh và học giả trong thế kỷ 31, với sự bá đạo và quyết tâm không thể thay đổi.
Sự căm ghét và nghi ngờ đã được môi trường sống gieo vào lòng những người này, dần nhận lấy xung kích.
"Các người chỉ nhớ câu nói nổi tiếng của Pasteur rằng giữa các nhà khoa học tồn tại ranh giới quốc gia. Nhưng thời thế đã thay đổi rồi. Khi ông ấy nói điều này, đó là trong Chiến tranh Pháp-Phổ vào những năm 1870. Chính đất nước của ông ấy đang bị Phổ dùng giày sắt phá hủy, vì lẽ đó ông ấy mới nói lời này trong cơn tức giận.”
"Bây giờ là thế kỷ 21, là thế kỷ 21 mà tôi hoàn toàn có thể xuất bản một cuốn sách chuyên khảo đủ sức truyền bá khắp thế giới trong mười hai giờ. Các người cũng nên hiểu rằng không ai dám nổ ra một cuộc chiến tranh thế giới chống lại quốc gia của tôi, vì không ai có thể chịu được hậu quả của sự hủy diệt nền văn minh cả. Các người không dám chiến đấu, vậy thì thì hận để làm gì?"
"Chiến tranh đã dạy chúng ta yêu mến hòa bình. Chúng ta không cần phải mong đợi hòa bình tuyệt đối, nhưng hòa bình tương đối này được định sẵn là không thể phá vỡ. Là học giả, các người phải thoát ra khỏi cảm xúc đối kháng như các chính trị gia. Một số người có thể tranh luận rằng tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào như vậy, tôi vẫn có sự hợp tác với Trung Quốc mà."
"Nhưng không ai có thể nói dối tôi. Khi các người liên kết tên tôi với giá trị của “Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên”, cảm giác khó chịu trong lòng các người hoàn toàn phản bội lại những suy nghĩ thực sự bên trong mình. Các người nghĩ rằng những kẻ thuộc chủng tộc da vàng không xứng đáng để dẫn dắt thời đại, họ không xứng đáng là những nhà lãnh đạo khoa học, và thậm chí một số lượng lớn người da vàng còn có ảo tưởng này trong lòng họ."
"Nhưng đây là công lao của các chính trị gia của các người. Một trăm năm tẩy não, một trăm năm thâm nhập. Nhưng nhân loại tương lai đang phá vỡ sự xâm nhập này. Tôi không ghét các người, môi trường bên ngoài không chỉ phụ thuộc vào tôi, hay vào mỗi người ở đây để có thể thay đổi."
Một khoảng lặng khác kéo dài trong quán cà phê.
Ai cũng rơi vào mặt trầm tư.
Ngay cả người phục vụ cà phê cũng quên nhấc bình cà phê trên tay, để cốc cà phê thủ công có giá trị không nhỏ tràn ra chỗ ngồi.
Hôm nay quả thực là một ngày đặc biệt.
Cho dù là mấy ngày sau, khi tất cả mọi người ở đây đã tiêu hóa xong "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 2.0", những người này sẽ không dễ dàng nghe theo lời của Trần Phong như thế.
Nhiều người ở đây có tài hùng biện và sẽ không dễ dàng bị người khác thuyết phục.
Nhưng viện Linton là kẻ đuối lý nhất, và lo lắng nhất.
Những người khác không có vị trí và không thể phải xen vào, họ chỉ có thể bóp mũi và lắng nghe.
Sau khi nghe thêm vài lời, những kẻ lúc đầu không phục dần dần cảm thấy lời nói của Trần Phong có lý.
"Bất kể các người có tán thành hay không, thì cũng hãy nhớ kỹ một câu. Lời nói của tôi. Từ nay về sau của thế kỷ 21, khoa học không có biên giới, nhà khoa học không có biên giới. Hận thù không giải quyết được vấn đề. Tôi thẳng thắn thừa nhận, tôi cũng có hận thù với các người nhưng tôi còn có một mối hận lớn hơn ngoài sức tưởng tượng của bạn. Vì vậy, dù tôi có làm gì trái lương tâm, dù tôi không muốn, tôi sẽ đi đầu trong việc thực hành khái niệm này."
Trần Phong lại nói.
Trần Phong, kẻ đã trải qua nỗi đau của sự tan nát cả gia đình và quyết định gánh chịu mọi thứ một mình, sẽ đi đầu trong việc buông bỏ ở kỷ nguyên mới của thế kỷ 21 này.
"Hạt giống" hắn thả cuống sẽ bén rễ và nảy mầm trong quán cà phê của sân bay Boston, lan rộng và lớn lên, cho đến khi nó nhanh chóng phát triển thành một đại thụ che trời.
Hắn chỉ muốn làm hết sức mình để thống nhất nhân loại trước hàng trăm năm.
Không phải hắn hào phóng mà chính những thất bại lặp đi lặp lại đã dạy cho hắn những đạo lý tàn khốc.
Sự ích kỷ của bất kỳ ai cũng sẽ mang đến sự hủy diệt, đặc biệt là bản thân mỗi người, càng không được ích kỷ.
Trần Phong quyết định rằng nếu hắn lấy thứ gì đó của người khác, hắn phải tuân theo nguyên tắc của mình và trả lại cho người đó theo một cách khác.
Những kiến thức mà hắn thu thập được từ trước không chỉ là công lao của người Trung Quốc.
Thậm chí, kết quả nghiên cứu về khả năng lưu trữ thông tin của các cặp gen cơ sở còn đến từ bàn tay của tiến sĩ Ilan đang co rúm và run rẩy trước hắn.
37 năm sau, vào thời điểm ông qua đời, lúc tiến sĩ Ilan 96 tuổi, ông ta đã run rẩy viết câu cuối cùng của cuốn sách “Gen cơ sở vô hạn - Bản chất của thông tin gen''.
Nội dung của câu này là: "Kết quả của tôi, cũng như Trần Phong, tất cả đều phải được tiết lộ vô điều kiện cho toàn nhân loại - Ilan Irwin."
Ilan 59 tuổi của hiện tại, đã mất hơn 30 năm để hiểu những gì Trần Phong nói vào thời điểm này.
Bây giờ Trần Phong đề ra trước 37 năm, sử dụng độc quyền bá chủ của mình để dạy hơn 80 người, bao gồm cả Ilan.
Trần Phong vẫn đang mong chờ nhiều bất ngờ hơn nữa từ Ilan và những người khác.
Trong thế giới không tưởng của cá nhân hắn, các nhà khoa học, chính trị gia và doanh nhân đều không có biên giới.
Hắn có thể không đạt được sự công bằng tuyệt đối nhưng trong cuộc đời của mình, hắn sẽ làm việc chăm chỉ để thực hiện lời hứa của bản thân và đối xử bình đẳng nhất có thể với tất cả nhân loại.
Tất nhiên, cho táo ngọt thì phải lập tức gõ thêm một gậy.
Thủ đoạn của các chính trị gia có lúc cũng cần thiết phải tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận