Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 227: Trẻ Nhỏ Dễ Dạy

Sáng sớm, cơn gió nhẹ thổi phập phồng tấm rèm cửa phòng ngủ của căn biệt thự dành cho sĩ quan cấp cao của căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Ánh nắng ấm áp rọi vào trong phòng.
Trần Phong tỉnh dậy, nhìn về phía bên cạnh.
Một bóng dáng trắng nõn mịn màng.
Đường Thiên Tâm đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng cô nàng không quấy rầy Trần Phong bên cạnh, mà mỉm cười cúi đầu nhìn cái bụng của mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Nhận ra ánh mắt của Trần Phong, cô nàng cũng không quay đầu lại, cười cười: "Tỉnh rồi?"
"Ừm, tỉnh rồi."
"Anh nói xem, chờ con của chúng ta lớn lên, nó có ưu tú hơn chúng ta không?"
Trần Phong suy tính thật lâu, quyết định không nói cho cô nàng chân tướng tàn khốc, chỉ nói: "Chuyện này rất khó đoán."
Dựa vào kinh nghiệm rất nhiều lần phấn đấu để phán đoán, lần này chưa chắc đã 'đậu'.
Đồng hồ báo thức vang lên, Đường Thiên Tâm nhanh nhẹn nhảy xuống giường, cô cùng tự nhiên mặc quần áo vào: "Tự anh trở về báo cáo đi. Tôi muốn vòng một chuyến quanh quỹ đạo, xử lý một chút chuyện tồn đọng của Hạm đội Thiên Tâm, chờ tôi trở lại thì sẽ thăng cấp cho anh."
"Ừm. Có điều, không cần phải thăng cấp gì đâu, nên như thế nào thì cứ để thế ấy, không cần thiết phải phá lệ vì tôi."
"Chuyện này cũng không thể tính là phá lệ được, quyền hạn của anh có thể không thay đổi, nhưng quân hàm thì nên thăng vẫn phải thăng, đây là quy củ."
.............
Trải qua một chút khó khăn trắc trở, Trần Phong được lưu lại, đồng thời, còn thuận lợi sở hữu hệ thống tác chiến cá nhân Thần Phong của riêng mình.
Vốn dĩ hắn định tùy tiện luyện một chút hệ thống Thần Phong, chỉ cần làm một số thao tác để làm quen mà thôi.
Lần này hắn phải làm việc một cách khiêm tốn, không muốn khiến bản thân mình lại biến thành binh sĩ mạnh nhất nhân loại nữa.
Mặc dù cái danh này có vẻ nở mày nở mặt, nhưng sẽ vô duyên vô cớ tự tạo áp lực nặng nề cho bản thân.
Trước khi đám người u Thanh Lam có được bước đột phá, chế tạo ra bom phản vật chất, Trần Phong vẫn cho rằng lần này nhân loại sẽ không chống lại được địch nhân.
Cũng chẳng có gì phải tiếc nuối hay mất mát, từng chết qua nhiều lần nên đã trở thành thói quen, hắn hết sức thản nhiên.
Cho nên, thay vì mù quáng bỏ mạng trên chiến trường, gánh vác quá nhiều hy vọng của mọi người, thì chi bằng giấu tài, tận dụng nhiều thời gian hơn để học tập tri thức, nhất là những tri thức ở thế kỷ 21.
Lần này khó lắm mới nhận được quyền hạn khai thác toàn bộ tài liệu thuộc lĩnh vực khoa học công nghệ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội, có thể chuyển chút gì thì cứ chuyển.
Dù sao thì kẻ trộm cũng chẳng bao giờ ra về trắng tay, mà hắn thì không biết tình cảnh của lần sau sẽ như thế nào.
Quyền hạn lần này là duy nhất.
Trong sân huấn luyện, Đinh Hổ cẩn thận hướng dẫn Trần Phong cách dùng hệ thống Thần Phong.
Anh ta vốn cho rằng mình đã vuột mất học sinh thiên tài với độ thức tỉnh 34, 37% này rồi, không ngờ mất rồi lại có lại, nên anh ta vô cùng vui vẻ, đặc biệt cẩn thận.
Đinh Hổ lo lắng rằng Trần Phong sẽ bị chấn thương trong quá trình huấn luyện, rồi ảnh hưởng đến tầm cao sau này của hắn.
May mắn thay, Trần Phong học tập rất nghiêm túc và khiêm tốn, không có phủi sạch mặt mũi của anh ta.
"Hệ thống Thần Phong vận dụng kỹ thuật nén vật liệu mới nhất, sau khi kích hoạt, nó sẽ nhanh chóng căng phồng lên, khiến cho không khí xung quanh đột ngột hạ nhiệt, cậu phải đặc biệt chú ý đến vấn đề này."
"Được, được."
"Trong lúc chuyển đổi hình thái, đòi hỏi cậu không những phải kịp thời điều chỉnh tư thế cơ thể, mà còn phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho trạng thái chiến đấu càng sớm càng tốt. Trên chiến trường, chỉ cần một nháy mắt mất tập trung, cậu có thể mất mạng ngay lập tức."
"Tôi đã nhớ kĩ."
........
Đinh Hổ nói một câu, Trần Phong gật đầu một cái.
Anh Hổ rất hài lòng, cảm thấy trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Trước đây Trần Phong không có thành thật nghe lời như thế, chỉ cần hơi giơ tay nhấc chân đều là gợi đòn, chọc ngoáy uy nghiêm của một huấn luyện viên như anh ta, mà bộ dạng bé ngoan nghe lời này lại khiến cho Đinh Hổ có cảm giác vô cùng thành tựu.
Đằng xa, đám tân binh chưa có đủ tư cách tiếp xúc với hệ thống Thần Phong nhao nhao cả lên, ai nấy đều tràn ngập hâm mộ nhìn Trần Phong.
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, cả đám xúm lại, vây quanh Trần Phong và Đinh Hổ.
Đám người anh một câu tôi một câu nghe ngóng từ Trần Phong xem xem, cảm giác lần đầu tiếp xúc với hệ thống cá nhân ra sao, sướng hay không sướng?.
Vẻ mặt Trần Phong vô cảm.
Hắn có thể nói cái gì đây?
Mặc dù hắn muốn khiêm tốn hết mình, nhưng anh Hổ chỉ giảng chay mà thôi, còn chẳng cho hắn sờ trang bị một chút nữa là, hắn có cái cảm xúc quỷ gì chứ.
Buổi chiều, Đinh Hổ lại dông dài hơn ba tiếng, sau đó cuối cùng thì Trần Phong cũng có cơ hội tự tay thao tác.
Cùm cụp một tiếng.
Cài tấm thẻ hệ thống Thần Phong lên thắt lưng ngay eo.
Đinh Hổ liên tục dặn dò: "Vừa mới bắt đầu thao tác, bất kể cậu làm ra động tác kỹ thuật gì, thì nhất định cũng phải chậm vào! Cần phải từ từ mà ổn định, bằng không, cậu sẽ rất dễ bị thương."
Trần Phong gật đầu: "Không thành vấn đề, anh Hổ yên tâm, tôi sẽ khắc chế một chút, chỉ phát huy bảy phần công lực mà thôi."
Đinh Hổ vỗ tay cái độp: "Đúng vậy, phải lưu lại ba phần lực, mới có thể dễ dàng thu phóng."
Bang!
Trần Phong khởi động hệ thống.
0,374 giây sau, trang giáp kim loại bao trùm toàn thân hắn.
Lần đầu, hắn cảm thấy có chút lạnh, giật cả mình, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Phía bên kia, Đinh Hổ với tư cách là chỉ đạo viên, đã nhận được số liệu thống kê.
"Vận hành viên: Trần Phong. Thời gian triệu hoán trang giáp hình nhân: 0,374 giây. Trạng thái chịu đựng của cơ thể vận hành viên: 48%."
Ý nghĩa của con số 48% này biểu thị mức độ áp lực đối với vận hành viên gây ra bởi nhiệt độ thấp được giải phóng tại khoảnh khắc 'gọi' giáp hình nhân Thần Phong.
Trần Phong vẫn còn có 52%, tốc độ triệu hoán còn có thể nhanh hơn.
Đinh Hổ thầm líu lưỡi, không hổ là độ thức tỉnh gen đệ nhất toàn cầu.
Chỉ mới năm phần công lực, mà đã kéo số liệu nhanh đến 0,374 giây, so với anh Hổ như anh ta thì còn nhanh hơn cả khúc.
Thật trâu bò mà!
Chỉ ngắn ngủi vài giây, cột số liệu thống kê trên tay Đinh Hổ lại được cập nhật.
"Thông qua hạch toán, 0,374 giây xếp hạng thứ 798 trong toàn quân."
Anh Hổ lờ mờ.
Trạng thái 48%, đứng thứ 798 trong toàn quân?
Vậy nếu như là 100% thì sao?
Cậu muốn lật trời tạo phản à?
Thứ trâu bò biến thái!
Bên kia, Trần Phong nghỉ ngơi ngắn ngủi vài giây, chờ thích ứng nhiệt độ xong, lại bắt đầu chuyển đổi sang một hình thái khác.
Lần này hắn chuyển đổi thành một khẩu lục cơ pháo.
Nương theo sương trắng bốc lên, trang giáp hình nhân trên người hắn phồng lên như thể phản ứng thả mentos vào diet coke (coca cola không đường), cuối cùng, diễn biến một khẩu cự pháo đen tuyền với nòng pháo dài hơn 20m, chĩa thẳng vào bầu trời.
Cơ thể của Trần Phong xuất hiện bên trong khoang điều khiển nằm bên dưới cự pháo.
Phía sau cabin quan sát bằng thủy tinh, người bên ngoài có thể thấy được hắn như đang ngồi bên trong một chiếc máy kéo kiểu cũ, hai tay nắm tay cầm, có thể điều khiển phương hướng và công suất phóng ra của lục cơ pháo.
Đinh Hổ lại nhìn số liệu.
"Vận hành viên: Trần Phong. Thời gian triệu hóa lục cơ pháo: 0,331 giây. Trạng thái chịu đựng của cơ thể vận hành viên: 47%. Thông qua hạch toán, 0,331 giây xếp hạng thứ 737 trong toàn quân."
Đinh Hổ: .......
Tâm tình anh Hổ muốn nổ tung.
Trần Phong không hề hay biết, rằng thông qua tính toán của máy thám trắc, số liệu thống kê mà Đinh Hổ nhận được có thể trực tiếp nhìn thấy giới hạn chịu đựng hệ thống Thần Phong của hắn.
Hắn còn đang âm thầm cảm khái rằng mình đã khống chế thực lực cực kỳ chính xác, giấu tài giỏi vô cùng luôn.
Quỷ mới xuất ra bảy phần lực, tôi chỉ xuất ra năm phần thôi, vẫn ngon phết!
Lần này chắc mình không ưu tú như xưa nữa đâu nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận