Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 730: Uốn Cong Thành Thẳng

Căn nhà mới của Âu Tuấn Lãng và Tống Tư Vũ nằm trong khu biệt thự Hán Hoa Chi Xuân, số 176 đại lộ Thanh Nguyên, khu Thành Đông, cách chung cư Duyệt Lai 10km, bao gồm một số chướng ngại vật và góc cua, ước chừng là khoảng 16 km.
Với cực hạn năng lực hiện tại của Trần Phong, chạy bằng hai chân quả thực sẽ nhanh hơn rất nhiều so với lái xe.
Bản đồ ba chiều của toàn thành phố đã được thiết lập sẵn trong lòng hắn, khi hắn tập trung hồi tưởng, nó sẽ hiện ra trong đầu anh một cách chi tiết rành mạch.
Hắn không chỉ chạy thật nhanh bằng chính đôi chân của mình, mà còn liên tục tìm kiếm đường tắt. Nói rằng 3 phút hắn sẽ đến, chẳng qua là để trấn an.
Dưới bầu trời đêm, chỉ nhìn thấy một bóng đen bay ngang qua góc thành phố nhanh như một tia chớp, thỉnh thoảng lại nhảy lên, nhảy lên tòa nhà cao hai tầng, rồi thỉnh thoảng lại sải bước dài, nhảy vọt thật xa.
Khi nhảy xa hàng chục mét, ngón chân của hắn nhẹ nhàng giẫm trên mái nhà mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, trên tay hắn vẫn đang cầm điện thoại, liên lạc với người đối diện bằng một hơi thở cực kỳ bình ổn.
Sau đó hắn lại tiếp tục phóng về phía trước.
Một người phụ nữ đi lên sân thượng để phơi quần áo lúc nửa đêm, đang treo tấm ga giường lên trên dây kẽm.
Thì một bóng đen chợt lóe qua, gió mạnh làm rung chuyển tấm ga giường.
Người phụ nữ ngước mắt nhìn lên, nhưng lại chẳng thấy gì cả, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Ba mươi giây sau, Trần Phong cuối cùng cũng biết được đầu đuôi câu chuyện.
. . .
Tối nay Âu mập mạp chỉ ăn một chút salad rau củ quả mà thôi.
Anh ta nói rằng việc giảm cân nên bắt đầu bằng việc kiểm soát chế độ ăn uống.
Sau đó, anh ta cứ ê a lẩm bẩm trên ghế salon với cái bụng đói đến tận 7 giờ tối, luôn miệng than vãn mấy câu tự cổ vũ bản thân “đói quá”, “không sao”, “kiên trì ắt thắng lợi”.
Tống Tư Vũ khuyên anh ta nên tiến hành từng bước một, cũng không phải là anh ta không nghe.
Anh ta còn nói với Tống Tư Vũ rằng anh ta đi rèn luyện cơ thể, rồi đi xuống lầu vô phòng tập thể thao.
Đối với sự cố chấp của anh ta, Tống Tư Vũ cũng xem như hết cách, vì vậy cô ấy bèn tiếp tục nghiên cứu thuật toán lập trình lượng tử của Trần Phong trong thư phòng, cũng mặc kệ anh ta muốn làm gì làm.
Lúc 8h58, Tống Tư Vũ thấy Âu mập mạp mãi vẫn chưa lên lầu để tắm rửa, cảm thấy nghi ngờ.
Thường thì mập mạp chỉ có thể chạy bộ chưa đến mười phút, sau đó sẽ ngao ngao than khổ đòi ăn cơm.
Thế nhưng lần này lại không có bất kỳ động tĩnh nào trong suốt 2 tiếng đồng hồ, rất kỳ lạ.
Tống Tư Vũ vội vàng đi xuống lầu xem xét, chỉ thấy Âu mập mạp mặc áo 3 lỗ, toàn thân mồ hôi nhễ nhại đang nằm gục đầu bên cạnh cái máy hình elip.
Cô ấy vội vàng chạy tới.
Mập mạp dường như chỉ vừa mới ngất đi chưa được bao lâu, mồ hôi chảy ròng ròng, men theo chiếc áo 3 lỗ tí tách rơi xuống đất, ướt đẫm tấm thảm tạo thành một hình người.
Tống Tư Vũ có biết về kiến thức sơ cứu, có biết cách để hồi sức tim phổi.
Nhưng lớp mỡ trên người mập mạp quá dày, với sức lực ít ỏi của cô, chỉ mỗi việc lật người mập mạp trở lại cũng đã khiến cô nàng phải kiệt quệ sức lực rồi, không ấn vào được chút nào.
Tống Tư Vũ liền vội vàng gọi điện cho chú Long sống ở biệt thự sát vách, sau đó gọi cho trung tâm cấp cứu của bệnh viện số 1 Giang Nam, nơi hợp tác lâu dài với Âu thị.
Chỉ một phút sau, chú Long đã đến hiện trường.
Nhưng trong vòng một phút này, nhịp tim và mạch đập của Âu Tuấn Lãng ngày càng yếu ớt, mãi cho đến khi anh ta ngừng hoàn toàn, chú Long mới chạy đến nơi và bắt đầu cấp cứu.
Sau khi hỏi thăm tình hình rồi cúp điện thoại, Trần Phong giải phóng hai tay, tốc độ chạy nhảy tăng lên ba phần.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ trầm trọng.
Toàn bộ sự việc không hề có dấu vết của âm mưu quỷ kế hay đánh lén ám sát nào cả, đơn giản là sự xui xẻo đầy xấu hổ.
Vì vận động hời hợt lâu ngày, nên không biết trong đầu mập mạp có sợi dây thần kinh nào bị nối sai chỗ, thế là đột nhiên quyết tâm hừng hực rằng sẽ rèn luyện cơ thể, nhưng mức chịu đựng quá lớn, chức năng tim phổi không thể theo kịp, dẫn đến chuyện tim ngừng đập.
Trong những tuyến thời gian ở quá khứ, chưa bao giờ xảy ra chuyện này.
Mập mạp lúc nào cũng trong cái bộ dạng nhàn hạ, cực kỳ 'cá mặn', lần nào cũng nói giảm cân nhưng thực chất chỉ là nói miệng.
Trần Phong hoàn toàn nhìn thấu tính cách của mập mạp thông qua nhiều tài liệu lịch sử.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ lo lắng về những chuyện như thế này, cũng chưa từng cân nhắc tới khả năng này, hoàn toàn không hề phòng bị.
Nhưng lần này lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Trần Phong biết lý do, căn nguyên gốc rễ vẫn là do hắn.
Hắn lại gây ra sự phản phệ thời không.
Những ngày gần đây, thực sự có quá nhiều đòn đả kích ập lên người mập mạp.
Khoảng cách chênh lệch giữa thực tế và lý tưởng đã và đang tác động vào tâm trí của mập mạp.
Từ khi còn nhỏ, anh ta đã khao khát được nhảy ra khỏi cái bóng của cha mình và chứng tỏ bản thân.
Vì vậy, kể từ khi gặp mặt Trần Phong, mập mạp đã lao tới không chút do dự, dứt khoát ôm lấy cái bắp đùi này.
Nhưng anh ta nào biết, chuyện ôm bắp đùi này chẳng khác nào vừa ra khỏi hang sói thì tiến vào hang cọp.
Đúng là có thể ôm bắp đùi rồi, nhưng cái bắp đùi này quá bự, cái bóng của bắp đùi này như thể che khuất cả bầu trời.
Giờ thì hay rồi, anh ta nằm vật ra, thắng một cách triệt để, không cần phải giãy dụa vật lộn gì cả.
Mập mạp chưa bao giờ cam tâm cả.
Càng như vậy, anh ta càng lo lắng.
Cho đến khi áp lực về sự chênh lệch khổng lồ vượt quá giới hạn sức chịu đựng tâm lý của anh ta.
Nói tóm lại, tâm tình của mập mạp đã sụp đổ.
Nhưng sự sụp đổ của anh ta không phải là sự chán chường, mà là quyết định đối mặt với thực tế, nỗ lực làm việc chăm chỉ hơn.
Anh ta quyết định chấp nhận vận mệnh trở thành một chàng ngựa thuần chủng, sẵn sàng trở thành một con ngựa giống tốt hơn nữa.
Anh ta muốn cải thiện chất lượng tĩnh bằng cách tăng cường các bài tập thể lực, để cải thiện chức năng hô hấp và tăng cường trao đổi chất.
Ý tưởng rất hay, nhưng anh ta đã uốn cong thành thẳng, sai quá mức, hơn nữa, còn không chuẩn bị kỹ lưỡng, không để các chuyên gia hướng dẫn huấn luyện, nên mới rơi vào trạng thái hấp hối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận