Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 273: Ai Cho Hắn Đường Sống?

Trần Phong ngồi bên cạnh cô nàng, hai cái đùi đặt ở mép giường rung một cách khẩn trương.
Thật muốn nói cho cô biết.
Một bước tới cửa này của cô là rất khó.
Vì đá ra một bước này, cô đã dùng hơn 50 năm, một mực đến hơn 70 tuổi.
Khi cô phủ áo cưới lên người, tóc cô đã một màu với áo cưới.
Trong lúc cô không hay không biết, hắn đã hành hạ cô hơn 50 năm.
Đợi thêm chút nữa, chúng ta cùng nhau nỗ lực làm ra “Thần Phong”.
Vì nhân loại, phải chờ cho bằng được.
Có lẽ muốn trở thành một người vĩ đại in dấu trong lịch sử, lưu lại một trang nổi bật, lúc nào cũng phải hy sinh rất nhiều thứ.
Bao gồm cả sinh mệnh, cũng bao gồm cả tình yêu, thứ thậm chí còn cao hơn sinh mệnh trong mắt nhiều người.
So với vận mệnh của cả nhân loại, liệu lợi ích và tổn thất cá nhân có quan trọng không, thông thường, người nhân từ thấy lòng nhân từ, kẻ khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan, quyết định nằm ở việc người đó hi vọng bản thân sẽ trở thành người thế nào.
Với tính cách trước đây của mình, Trần Phong sẽ không cân nhắc nhiều như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn càng ngày càng chìm sâu vào tương lai.
Con người không thể vô tình như thánh nhân.
Trừ khi bẩm sinh là ma quỷ.
Phàm là những con người bình thường với tâm trí hoàn thiện, ở vào hoàn cảnh như vậy, nhìn từng chiến hữu khẳng khái chịu chết, một lần rồi lại một lần vĩnh viễn không quay đầu, không thể làm như không thấy.
Trần Phong đã có lựa chọn của mình, nhưng việc này đối với Chung Lôi quá không công bằng.
Trong lòng của hắn yên lặng xin lỗi.
"Trần Phong, mắt anh hơi đỏ đó!" Chung Lôi chỉ vào hắn cười ha ha, "Không nhìn ra anh lại là người dễ cảm động như vậy."
Trần Phong quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn cô.
"Tôi nào có cảm động. Đúng rồi, tôi có viết thêm vài bài hát." Hắn cấp tốc đổi chủ đề.
Chung Lôi vừa mừng vừa sợ.
Cô nàng kinh hãi về sự bùng nổ sáng tác của Trần Phong.
Nguyên nhân để vui thì không cần nói nhiều.
"Anh muốn hát cho tôi nghe sao?" Cô hỏi.
Trần Phong lắc đầu, "Hát không hay không dám tự nhục. Cô xem bản nhạc trước đi, sau đó cô thử hát, tôi đệm đàn cho."
"Được."
Nói xong, Trần Phong bật máy tính lên, mở 3 bản nhạc ra trước mặt Chung Lôi.
Vừa rồi, Trần Phong nghĩ ra biện pháp tăng tốc mới.
Hắn quyết định lại lần nữa sao chép ca khúc mới không nể mặt.
Hắn tiếp tục làm rối loạn thứ tự sáng tác của Chung Lôi, lấy toàn bộ 7 ca khúc được cô sáng tác ở tuổi 77 trong một tuyến thời gian khác, trực tiếp đập vào mặt Chung Lôi.
Dùng mánh khóe khác có thể sẽ dao động sự phát huy thiên phú của cô nàng, nhưng dùng tác phẩm của chính cô, chẳng những sẽ không làm cô dao động, ngược lại sẽ chỉ khiến cảnh giới của cô đạt đến vị trí cô vốn nên đứng trước thời hạn, trưởng thành càng nhanh mà thôi.
Thứ tự của 7 bài hát là “Nhìn Về Nơi Xa”, “Anh, Tôi, Vũ Trụ”, “Vai Kề Vai”, “Tung Chí Bay Lượn”, “Đến Chết Mới Hết Yêu”, “Tinh Khiết Tâm Linh”, “Không Hỏi Nơi Đến, Không Hỏi Đường Về”.
Đây là 7 tác phẩm cuối đời với phong cách khác lạ mà Chung Lôi sáng tác trong một tuyến thời gian khác, chất lượng của một bài thậm chí còn cao hơn nhiều so với những bài mà cô đã từng sáng tác.
Chúng hoàn toàn đạt tới một cảnh giới mới, cho dù 1000 năm đi qua, âm nhạc cũng trải qua 1000 năm phát triển, nhưng không mấy người có thể chạm đến cấp độ này, dù là lúc linh cảm bùng nổ.
Lần trước, sinh nhai nghệ thuật của Chung Lôi bị Trần Phong thay đổi triệt để, hướng đi chỉnh thể hoàn toàn khác biệt.
Tổng tác phẩm của cô nàng giảm mạnh trên diện rộng, cộng hết lại còn không đủ mười bài, nhưng mỗi bài lại mạnh đến nổ tung.
Ngoài “Thần Phong”, thứ được chứng minh là “Thần Khúc” vào thế kỷ 26, thì những ca khúc đã đặt vững địa vị cá nhân của cô chính là “Dục Hỏa”, “Thiêu Đốt Bản Thân” và 7 bài hát sau cùng này.
Số lượng rất ít, nhưng lại sớm giúp cô đặt vững địa vị top 10 trong ngàn năm trước, vì những bài hát này ở cấp độ quá cao, chúng đủ đền bù khuyết điểm về số lượng.
Giống như Trương Nhược Hư, người viết ra “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ”, quyển sách che phủ toàn bộ nhà Đường, chỉ lưu lại cho đời vẻn vẹn hai bài thơ.
Tất cả thoạt nhìn đều rất tốt đẹp, nhưng Trần Phong lại có chút bị tổn thương.
Phải biết, trong quá khứ, Chung Lôi lưu lại cho hậu thế thường vào khoảng 70 - 80 tác phẩm, nhưng bây giờ lại bị hắn cưỡng ép tinh luyện chỉ ra đủ mười bài.
Hắn thay đổi một phần nhỏ trong đó, đã khiến ít nhất 50 bài chưa kịp chuyển biến mất khỏi dòng sông lịch sử.
Lúc ở tuyến thời gian nghe được 50 bài biến mất đó, độ thức tỉnh gen của Trần Phong chưa được cao như thế này, trí nhớ không đủ mạnh mẽ, không thể sao chép tất cả.
Bây giờ, dù hắn vẫn nhớ kỹ những giai điệu kia, vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình cố gắng mô phỏng lại, nhưng khẳng định sẽ không hoàn thành hoàn mỹ như Chung Lôi tự mình soạn nhạc, chất lượng tất nhiên sụt giảm.
Khuyết điểm đã hình thành, bỏ lỡ là vĩnh viễn.
Chuyện này khiến Trần Phong đau lòng không chịu nổi, do đó hắn quả quyết phải chép xong những tác phẩm còn thừa lại của Chung Lôi trong tuyến thời gian trước đó, để tránh bi kịch diễn biến càng nặng hơn.
Chung Lôi đọc bản nhạc, thỉnh thoảng trong miệng lại ngâm nga mấy tiếng.
Cô nàng chưa bao giờ thấy cũng như tưởng tượng ra được, cảnh giới mới của âm nhạc như bức tranh sinh động trải rộng trước mặt cô như vậy.
Chuyện này tạo thành trùng kích cực lớn đối với cô nàng, khiến cả người lâm vào trầm luân, đến mức sau khi xem xong hồn vía cũng tứ tán.
Phải mất rất lâu cô nàng mới hòa hoãn lại hoãn lại được, cô ngây ngốc nhìn Trần Phong, "Tôi vẫn tưởng gần đây anh trầm mê sinh ý với kinh doanh, linh cảm sáng tác sẽ giảm, nhưng cái này... Quá kinh khủng rồi!"
Trần Phong bình tĩnh nhìn cô nàng.
"Ăn cơm trước đã, sau đó cô sẽ luyện hát, luyện gần xong, tôi sẽ đánh cho cô hát thử một chút để tìm cảm giác. Lúc cô luyện hát tôi sẽ tiếp tục viết, ngoài mấy bài này vẫn còn 4 bài nữa."
"Cái gì! Còn 4 bài nữa ở cấp độ này sao?"
Chung Lôi ôm ngực bất tỉnh tại chỗ.
Có lẽ là hạnh phúc đến hôn mê chăng?
Trần Phong yên lặng độc thoại nội tâm trong lòng.
‘Nếu thần linh thật sự tồn tại, xin hãy tha thứ cho con!’
Ba ngày sau, Trần Phong quyết định đã đến lúc về nước.
Trong 3 ngày này, hắn đã thành công giao hết thảy 7 bản nhạc cho Chung Lôi.
Sau đó Chung Lôi sẽ tiếp tục học tập ở học viện Mason, ngoại trừ học tập thường ngày và nghiên cứu Golden Record, cô còn dựa vào tài nguyên của học viện Mason, hoàn thành việc biên tập ca khúc và nhạc đệm thu, hoàn thành bản ghi âm xuất sắc trong nửa năm, tạo ra 1 album.
Ở kiếp trước, khi Chung Lôi viết ra những bài hát cuối cùng này, dù thanh quản vẫn có thể hát và vẫn tự mình hát, nhưng không tránh khỏi cảm giác không trọn vẹn. Một khi tuổi đã cao, bù thanh quản bảo trì tốt đến mấy, cũng không sánh kịp với sự linh hoạt kỳ ảo của tuổi trẻ.
Nên lần này Trần Phong cũng rất tò mò, khi cô đang ở trạng tháng đỉnh phong như lúc này, không biết "Thất Kiếm Thần Khúc" này sẽ đạt tới hiệu quả như thế nào.
Tóm lại, hắn chỉ còn mỗi việc mong chờ.
Trần Phong bên này chờ nghe tiên nữ hát.
Tiên nữ bên kia thì đang bái thần.
Lúc cô nàng tiêu hóa ca khúc, cảm xúc vô cùng sâu sắc.
Chung Lôi có thể cảm nhận được tình cảm kinh người của Trần Phong.
Lần đầu tiên cô nàng biết, hóa ra Trần Phong có tình cảm sâu sắc như vậy đối với mình, không ngờ chỉ với 1 cái liếc mắt , lại thấy được lịch trình dài dằng dặc của mình trong 1000 năm.
Chung Lôi tràn ngập ước mơ vô hạn đối với tương lai, cô bắt đầu tưởng tượng, sau khi hoàn thành ca khúc Trần Phong muốn, cô nàng sẽ nghênh đón một đời ngọt ngào.
Hắn giấu tình cảm ở bên trong những bài hát này, là ám hiệu của cô chăng?
Hắn đang khích lệ cô, nói với cô rằng mặc dù mọi chuyện rất khó khăn, nhưng nhất định sẽ có một ngày thành công, sau khi thành công, hai người bọn họ sẽ ngọt ngào như những cảm xúc được tiết lộ trong mấy bài hát này.
Đây là cảnh giới tài năng bùng bổ chăng, đã viết thấu tình cảm của cô, lại còn đạt tới cấp độ như thế.
Trái tim Chung Lôi nhảy lên ‘bùm bụp’.
Cô nàng đột nhiên lại bắn ra linh cảm sáng tác thuộc về mình.
Cô muốn dùng âm nhạc biểu đạt tài hoa của Trần Phong ra ngoài.
Hậu nhân không cách nào tuỳ tiện lý giải được sự ngọt ngào trong tác phẩm cuối đời của Chung Lôi, nhưng bản thân cô lại có thể.
Vào buổi sáng Trần Phong chuẩn bị xuất phát, cô nàng đã sớm ra khỏi học viện, ôm ghi-ta đến khách sạn, lấy danh nghĩa là muốn giúp thu dọn hành lý Trần Phong, nhưng thật ra là đến để gảy đàn ca hát.
"Tối qua tôi có viết một ca khúc mới, viết cho anh. Tên nó là “Phong Mang Tất Lộ”, chắc chắn anh sẽ thích."
Túi đồ lót đã được đóng kín đang trân trọng nằm trong tay Trần Phong, rơi xuống đất ‘cạch’ một tiếng.
Lại… lại đến rồi!
Ai cho hắn đường sống với?
----
Nội tâm Trần Phong: "Hừm, tầm này chỉ có đẩy Kim Phiếu thiệt nhiều mới cứu vớt đời tui được thôiiiii, sắp out ra khỏi top 10 Kim Thánh Bảng rồi nè quý dzị" T ~~ T
Bạn cần đăng nhập để bình luận