Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1006: Nói Phát Làm Ngay

Chung Lôi lắc đầu: "Tôi đã từng nói rồi mà, tôi đã thông suốt từ lâu rồi. Có lẽ mối quan hệ giữa anh, tôi và Đường Thiên Tâm có vẻ sai trong quan niệm thế tục của nhân loại ở thế kỷ 21. Nhưng tôi cho rằng, thời đại khác biệt sẽ có thái độ khác biệt. Chúng ta không nên dùng quan niệm thế tục của thế kỷ 21 để ước thúc phán xét hành vi của nhân loại trong thế kỷ 31."
Trần Phong sửng sốt, nhớ đến 1000 năm kháng chiến kia, liên minh quân kháng chiến của nhân loại đã thực hiện nhiều biện pháp để tăng tỷ lệ sinh, nhằm tăng nhanh dân số.
Trong 1000 năm đó, hầu hết phụ nữ không có thời gian để mang thai.
Đàn ông chiến đấu, phụ nữ cũng vậy.
Tuy nhiên, mọi người đặc biệt cởi mở với việc phối đôi, ghép phôi nhân tạo, hai người đi trên đường tình cờ gặp nhau, có thể trao đổi tư liệu lẫn nhau, nếu cho rằng thiên phú tương ứng của cả hai có thể bổ sung lẫn nhau thì sẽ dứt khoát “hẹn ước”.
Sự "hẹn ước" này không chỉ đơn giản là một phát hành động, mà là một báo cáo xin phối đôi, đồng thời, bộ dân số và sinh sản sẽ tự nhiên điều động một ngân hàng gen đông lạnh để tiến hành phối đôi.
Sau bữa sáng, Trần Phong lái xe chở Chung Lôi đến học viện George Mason.
Một tuần nữa, cô sẽ hoàn thành khóa học tại đây, hai người có thể trở về Trung Quốc.
Đưa mắt nhìn Chung Lôi đi vào hành lang, Trần Phong xoay người định lên xe, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Chung Lôi.
Chung Lôi: "Ừm, anh nói đúng."
Trần Phong: "Gì?"
"Sáng nay, tôi thức dậy rất sớm. 5 giờ là tỉnh rồi, nhưng không thể ngủ lại được, vì vậy, tôi ..."
"Sao?"
"Quả thực, tôi đã viết cho anh một bài hát, một bản tình ca. Tôi không thể giấu được anh mà."
Chung Lôi ở đầu dây bên kia hơi đỏ mặt.
Trần Phong sửng sốt, bật cười: "Để tôi đoán tên bài hát là gì nhé? Là" Sức Mạnh Thứ N Của Hạnh Phúc", đúng không?"
"Vô lại!"
"Hahahahaha!"
"Không muốn nói chuyện với anh nữa, không khéo anh lại hát cho tôi nghe mất. Hôm nay tôi sẽ không lên lớp, tôi sẽ viết ra giai điệu và ca từ cho bài hát này. Anh không được phép gọi cho tôi cho đến khi tôi hoàn thành nó đâu đấy."
Trần Phong vội nói: "Chờ đã, tôi còn một chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?"
"Gần đây Lesna có dạy cho cô kiểu hát Yodel không?"
"Chuyện này mà anh cũng biết?"
"Trong lịch sử tuyến thời gian gần nhất, những người đạt đến cấp độ như cô và tôi đều không có quyền riêng tư. Thậm chí, những người khác còn hận không thể nghiên cứu xem mỗi ngày tôi mặc đồ lót màu gì nữa đấy."
"Ặc, thật đáng sợ. Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng tại sao tôi lại cảm nhận có chút chút đắc ý trong đó nhỉ?"
Trần Phong cười haha: "Vậy hôm nào chúng ta hãy thử kiểu hát Yodel xem sao nhỉ?"
Chung Lôi khó hiểu: "Cần phải hẹn trước sao? Khoan đã, không phải anh đang nghĩ đến chuyện gì kỳ quái đó chứ?"
"Đoán xem."
"Thôi bye."
Chung Lôi nói xong liền cúp máy.
Về phía Trần Phong, hắn cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Trước khi xảy ra vụ nổ lớn Ngân Hà, lúc đó hắn đã mất đi 99% cảm xúc, hắn dùng logic phân tích ưu nhược điểm, từng nghĩ tới tình huống sau khi trở về.
Lúc đó hắn cũng từng nghi ngờ, lo lắng rất lâu rằng mình sẽ biến thành một cỗ máy gần như không có cảm xúc, khó lòng thích nghi với cuộc sống hiện đại sau khi trở về thế kỷ 21, hắn sẽ trở nên lãnh đạm lạ thường, khiến người khác cảm thấy cực kỳ xa cách.
Nhưng hóa ra, hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tôi, Trần Phong, vẫn là thiếu niên lúc trước, vẫn rất biết cách trêu chọc phiên bản nữ của Beethoven.
Trần Phong lái xe thẳng đến chi nhánh Bắc Mỹ của Tinh Phong Entertainment.
Khi đến nơi , Âu mập mạp đang ở trong văn phòng tổng giám đốc với đôi mắt thâm quầng.
Có thể thấy, cuối cùng, vì được Trần Phong giao phó cho trọng trách cực lớn, mập mạp liền có tâm tư 'nguyện chết vì tri kỷ', thật CMN liều mạng.
Trần Phong không biết mình đã nói gì với mập mạp trong tuyến thời gian ảo trước đó.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mập mạp, hắn dứt khoát 'nghiêm lệnh cảnh cáo': "Mập mạp, không phải tôi rủa anh, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, cái mạng nhỏ của anh cũng khó giữ đấy. Anh phải biết điểm dừng mới phải."
Âu mập mạp: "Nhưng em không muốn khiến sư phụ thất vọng."
Trần Phong lắc đầu: "Ý nghĩa tồn tại của anh nằm ở chính bản thân anh. Cho nên anh chỉ cần tự có trách nhiệm với bản thân là được. Đừng có quan tâm đến chuyện tôi có thất vọng hay không nữa. Lúc trước, anh cả đời chỉ hát dân ca, không về tập đoàn Âu Hòa gây họa, bấy nhiêu thôi cũng đã là lập công to rồi. Lần này, anh muốn phấn đấu để tiến bộ hơn, tôi ủng hộ anh, nhưng tôi không muốn anh..."
Nói giữa chừng, Trần Phong bỗng không thể thốt thành lời nổi.
Mập mạp hỏi: "Chết yểu?"
Trần Phong không trả lời, nhưng cũng không lắc đầu hay gật đầu.
"Dù sao tôi cũng muốn hạ lệnh cưỡng chế đối với anh. Trong vòng ba tháng, anh phải giảm 30 cân cho tôi, tỷ lệ mỡ trong cơ thể giảm xuống chỉ tiêu khỏe mạnh, bằng không, anh quay về Hán Châu ca hát tiếp đi."
Trần Phong xem như đã hiểu thấu.
Cái con hàng Âu mập mạp không thể phát huy tính năng động chủ quan của mình, cần phải dùng cường quyền để đàn áp thì may ra mới có thể chữa được cái bệnh béo phì của anh ta.
Mập mạp tỏ vẻ sầu khổ: "Đừng mà."
"Không chấp nhận phản bác. Người vừa hạ lệnh cưỡng chế cho anh chính là lãnh tụ văn minh nhân loại, anh hiểu chứ? Lãnh tụ là gì? Tức là nói phát làm ngay. Vô cùng thỏa đáng."
Trần Phong nói nửa thật nửa đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận