Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 155: Cảnh Cáo Của Quân Đội

Trần Phong không dám dùng ván vận chuyển, mà lặng lẽ dùng thông đạo khẩn cấp để xuống lầu.
Vừa xuống lầu, trong lòng hắn vừa chế định kế hoạch tác chiến.
Bây giờ Trần Phong đã sớm không còn là sĩ quan cấp cao nữa rồi.
Quân hàm Thượng tá không có nghĩa là nắm quyền lực, nhưng ít nhất nó cũng nằm ở vị trí trung tầng của hệ thống cấp bậc kim tự tháp quân đội.
Do đó hắn biết rất nhiều tin tức cơ bản.
Trú quân ở toàn thủ phủ Châu Mỹ không được coi là nhiều.
Trên đó chỉ có một chiếc mẫu hạm.
Phòng giữ căn cứ có 5 tàu chiến tuần tra cỡ lớn, 50 tàu chiến trục chính và 1000 tàu chiến phụ trợ, cùng như hơn 10.000 tàu chiến Hoàng Phong cỡ nhỏ.
Trừ số đó ra, còn có 30,000 quân phòng trú, trong đó có 3000 binh sĩ Tinh Phong Giáp, vài trăm pháo đài mặt đất, và 10,000 người máy chiến đấu AI.
Thời đại đã thay đổi. Ngày nay, thế giới được thống nhất dưới ngọn cờ của chính phủ Trái Đất, và nó giống như mối đe dọa nhằm vào cổ họng của kẻ thù bên ngoài. Phần lớn lực lượng binh lực của nhân loại được phân phối trên khắp Thái Dương Hệ, đặc biệt là ở gần quỹ đạo trái đất.
Thủ phủ được xem là căn cứ đóng quân trên Trái Đất, nhưng binh lực lại tương đối ít, vì không có gì phải phòng bị.
Lực lượng duy nhất không chấp nhận bị “quản chế” là phái lưu vong.
Nhưng chủ trương của phái lưu vong cũng không phải là phản loạn, bọn họ chỉ muốn được tự mình xông ra bên ngoài Thái Dương Hệ mà thôi.
Chính phủ Trái Đất không chèn ép phái lưu vong, mà cũng không cho rằng bọn họ sẽ đần độn gây nên nội chiến, lãng phí tài nguyên quý giá của nhân loại.
Đương nhiên, mặc dù binh lực ở thủ phủ thật sự yếu kém, nhưng Trần Phong chỉ có một người - một giáp - một tàu chiến, như vậy mà tiến lên thì đúng là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
Trong lòng Trần Phong rất rõ ràng với kết quả mà hắn có khả năng đối mặt nhất.
Đó chính là bại vong.
Nhưng vậy thì có sao, đơn giản chỉ là chết.
Thức dậy sau khi “chết”, hắn lại tiếp tục làm một anh hùng hảo hán, cũng chỉ lãng phí một cơ hội xuyên qua thôi.
Đây là một cái giá lớn mà hắn hoàn toàn có thể chịu đựng.
Điều khiến hắn không thể chịu được chính là, biết rõ Đường Thiên Tâm sẽ bị xử quyết mà không hề làm gì, giương mắt nhìn cô chết.
Như thế hắn sẽ hối hận đến tang thương cả người, hắn cũng sẽ bị cơn phẫn nộ của mình nuốt chửng.
Hắn sẽ sinh ra thứ cảm xúc thất vọng đối với “nhân loại này”.
Hắn biết mình chính là hy vọng duy nhất.
Cho nên, dù cho những kẻ không biết gì có cách nhìn như thế nào, không quan trọng, hắn sẽ chết ở đâu, cũng không quan trọng.
Tôi biết các người bị khống chế, tôi chỉ muốn nghĩ cách cứu các người.
Nhưng trước đó, tôi có giết các người hay không, cũng không dao động đại cục.
Vì thứ quan trọng duy nhất, là chính tâm tình của tôi, là ý chí kiên định muốn làm gì đó cho nhân loại, quyết không thể bị dao động!
Trên đường xuống lầu, Trần Phong nhận được cảnh cáo của quân đội.
Bên kia đã phát hiện dị động của hắn.
Trần Phong xé toạc thiết bị kết nối trí não tùy thân trên người xuống, dùng chân giẫm vỡ thành từng mảnh.
Sau đó hắn dùng tốc độ nhanh hơn, vùn vụt lao đi trong cầu thang, cấp tốc lao từ tầng 39 của tòa nhà xuống mặt đất.
Hắn vốn là kẻ phụ trách an ninh, do đó hắn biết tất cả các cơ chế giám sát và tự vệ trong căn cứ Đại Tuyết Sơn như lòng bàn tay.
Hắn biết mỗi vị trí thăm dò camera, cũng biết vị trí của mỗi súng bắn hạt (elementary particle) tự động ẩn trong vách tường.
Hắn hóa thành một luồng gió lớn đầy phẫn nộ, lướt qua từng chỗ hẻo lánh trong căn cứ, lao thẳng tới nhà kho.
Máu hắn dần dần sôi trào.
Trong đầu Trần Phong bắt đầu huyễn tưởng đến cảnh tượng một Đường Thiên Tâm, người luôn không bao giờ mang tư tâm hay một chút phòng bị nào đối với lãnh đạo cấp cao của quân đội, trong lòng giấu một sự tín nhiệm, đang cố gắng thuyết phục tất cả mọi người thì đột nhiên bị bắt giữ, với tâm tình lúc đó, cô đã vô cùng bi phẫn.
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, sự tiết adrenalin tăng lên gấp đôi.
Hắn lại bắt đầu huyễn tưởng đến việc hắn không thể đến kịp lúc vào sáng sớm mai, và Đường Thiên Tâm bị xử bắn trước mặt mọi người.
Thứ tâm lý ám thị này hay thật.
Thậm chí là quá hay ấy chứ.
Hắn thành công nhóm lên cảm xúc cuồng nộ cho chính mình, adrenalin nổ tung, tiếng tim đập nổ vang như động cơ moto phân khối lớn.
Hắn quyết định không chùn bước.
Dù sao kết quả cũng không thể tệ hơn được nữa.
Dù sao lần sau tất cả mọi chuyện sẽ lại đến như cũ.
Một số người, bây giờ sẽ biến mất trong dòng sông thời gian, một số người vẫn sẽ tồn tại, hơn nữa còn được chính hắn cứu lấy.
Đúng vậy, hắn muốn cứu bọn họ.
Nhưng trước khi cứu các người tôi sẽ phải đại khai sát giới.
Vì bây giờ hắn đã đi đến một kết luận, giải quyết một nửa vấn đề.
Nửa còn lại chính là làm thế nào để khắc chế loại thâm nhập kia.
Cho đến hiện tại, chỉ có một mình Đường Thiên Tâm thành công, vì vậy ngay cả khi lãnh đạo cấp cao từ chối đề án của cô, miễn là có thể cứu được cô, thì vẫn có thể sử dụng phương pháp khoa học để phân tích chi tiết về những thay đổi khi cô thoát khỏi “lồng giam” và nghiên cứu cô từ tâm lý đến sinh lý học, như vậy có lẽ sẽ có thể đạt được phương pháp giải quyết vấn đề.
Nhất định phải tìm được phương pháp này, để có thể khắc chế ám thị tinh thần, phá đi thứ độc dược mãn tính không có thuốc chữa này, đưa tất cả trở lại quỹ đạo vốn có, phá hủy triệt để sự ràng buộc mà tất cả mọi người không hay biết, thứ khiến bọn họ chậm rãi từng bước một tới gần với tử cục.
Việc đã đến nước này, tự hắn sẽ biến thành kẻ ác, trở thành phản đồ cuối cùng của loài người sau Sergey!
Trần Phong đã tới nhà kho.
Cửa kho có hai binh lính canh giữ.
Đây là hai gương mặt xa lạ, hắn chưa từng gặp qua, hẳn là người đến từ tàu chiến tuần tra bên trên căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Nhưng hai người này lại không mặc Tinh Phong Giáp, có vẻ chỉ là binh lính bình thường.
Khi hai người nhìn thấy Trần Phong, bọn họ giơ súng lên và chuẩn bị nhắm vào hắn.
Trần Phong bắt đầu chạy nước rút, đồng thời ném hai con dao gọt hoa quả mà hắn đã mang theo khi ra ngoài.
Hai tiếng ‘phốc phốc’ trầm đục vang lên, hai người la lên rồi ngã gục.
Cùng lúc đó, cánh cổng kim loại của nhà kho ‘răng rắc’ một tiếng rồi tự mình mở ra hai bên, chắc chắn là u Thanh Lam động tay động chân.
Trần Phong tiến lên một bước và nhặt hai khẩu súng bắn hạt cầm tay từ mặt đất, hắn đột nhập vào nhà kho với mỗi tay một khẩu.
Một tiếng chuông báo động đột ngột vang lên kịch liệt, tổng cộng mười lỗ tròn đột nhiên xuất hiện trên các bức tường ở hai bên nhà kho, súng bắn hạt tự động lập tức nhô đầu ra.
Cùng lúc đó, một hộp đựng Tinh Phong Giáp được đặt sâu trong nhà kho lóe sáng trong nháy mắt, viễn trình bẻ khóa u Thanh Lam đã thành công.
Bước chân tiến tới của Trần Phong không ngừng chút nào.
Hắn kẹp một khẩu súng dưới nách, một khẩu cầm trên tay, vừa chạy vừa trút hỏa lực.
Súng bắn hạt tự động còn chưa hoàn toàn thò đầu ra đã bị tay “đội trưởng an ninh biển thủ” này liên tục phá huỷ.
Cuối cùng cũng đến được bên trong nhà kho, tay của Trần Phong ấn vào khóa quét di truyền của rương đựng.
Mới đầu còn gặp phải lỗi nhận dạng, không quyền hạn nhưng chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, chữ “lỗi” biến mất, cái rương tự động mở ra, để lộ một khối lập phương màu đen và khóa thắt lưng kim loại.
Đầu tiên Trần Phong mang thắt lưng kim loại lên, sau đó hô to một tiếng, "Mang giáp!"
Khối lập phương màu đen tự động bắn lên, trên không trung hóa thành vô số sợi tơ ở trạng thái lỏng, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn như bùn lầy.
"Hoan nghênh thượng tá Trần Phong, thiết bị của ngài đang ở trạng thái tốt nhất."
Cảm giác khống chế quen thuộc trở lại trên người, Trần Phong nắm nắm bàn tay.
Rất tốt, tốt chưa từng thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận